Ngô Tịnh Yên (1963-) tên thật là Ngô Thị Tuyết Trinh, còn có các bút hiệu Mimosa, Trà My, sinh tại Sài Gòn, hiện định cư tại California, Hoa Kỳ.
Thơ đã xuất bản: Ở nơi nào cũng có tình yêu, Lãng mạn năm 2000, Lục bát khoả thân – Trăng mật.
Thơ Ngô Tịnh Yên phần lớn là lục bát. Nó không mang âm hưởng gì của lục bát Huy Cận hay Cung Trầm Tưởng. Nó là tiếng nói riêng của một nhà thơ nữ của thời đại hôm nay nhưng lại mang hồn ca dao. Mời các bạn hân thưởng đôi bài để sống lại một thời thật đẹp tưởng rằng đã xa mà lại rất gần. SAO KHUÊ
tắm mưa
tắm mưa nhông nhông ở truồng
thả chiếc thuyền giấy theo luồng nước trôi
chở theo mộng mị xa xôi
chuyện thần tiên của hai người bé con
chỉ biết vui chẳng biết buồn
tung tăng những buổi mưa tuôn từ trời
hai mươi năm mưa vẫn rơi
nhưng chiếc thuyền giấy và người xưa đâu ?
tan theo những giọt mưa ngâu
hay chìm trong bão sông sâu cuộc đời
mưa giăng dưới lũng trên đồi
nhớ mưa ai tắm cùng tôi thuở nào?
lửa rơm
Để chi cho lửa gần rơm
bây giờ gạo nấu thành cơm mất rồi
đã trót cho nhau một lời
trời long đất lở chẳng rời một khi
lỡ xa nhau nhớ kể gì
chân run? mắt liếc? tay ghì? môi trao?
rơm ơi! lửa vẫn thét gào
cháy thành tro bụi khát khao bên người
nối âm ba sáo diều
nối muôn xưa
đến bây giờ
sợi dây tuổi nhỏ mộng mơ cánh diều
nối không gian
sáng vào chiều
thương yêu nối nhớ vào điều lãng quên
nhớ dây đứt
lại còn nguyên
nối hiên vọng cổ, nối thềm ca dao
nối chua cay
với ngọt ngào
nối mương lạch với dạt dào biển sông
nối thân quen
với lạ lùng
nối yên vui với bão bùng gió mưa
nối đương nhiên
với bất ngờ
nối phụ phàng với đôi bờ nhớ mong
nối cỏ hoa
với mục đồng
nối con nước lớn nước ròng chia xa
nối sáo diều
với âm ba
rộn ràng một nỗi đau (*)
Có tốt với tôi thì hãy tốt bây giờ
đừng đợi đến lúc tôi qua đời
đừng đợi đến khi tôi phải ra đi
và tất cả… thì đã muộn mất rồi
Có tha thứ cho tôi thì tha thứ bây giờ
đừng đợi đến lúc tôi nhắm mắt lại
đừng đợi đến khi tôi không còn hơi thở
tôi nói được lời xin lỗi với ai đây?
Có thương tôi thì hãy thương bây giờ
đừng đợi đến khi tôi nằm xuống bơ vơ
hồn phiêu dạt không nơi nương tựa
Có bao dung tôi thì bao dung bây giờ
đừng đợi đến lúc tôi xa lìa thế giới
đừng đến khi tôi thành mây thành khói
cát bụi làm sao có thể mỉm cười?
Có vui với tôi thì vui bây giờ
đừng đợi đến khi nuối tiếc ngày xưa
tôi muốn nói cám ơn… thì đã trễ!
(*) Bài thơ “Rộn ràng một nỗi đau”, được nhạc sĩ Trần Duy Đức phổ nhạc với nhan đề mới “Nếu có yêu tôi”
những cơn mưa saigon
Những cơn mưa Saigon
Có bạn cũ lóp ngóp trong mưa tầm tã
Mang đến vài ký gạo…
“Chị ơi ướt gạo hết rồi,
cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ nha chị”.
Có anh đưa về trong mưa lất phất
Hỏi em rằng:
“Ngồi đàng sau có bị ướt không em?
Anh che cho em rồi chắc em không bị lạnh”.
Người yêu đến tìm tôi trong mưa ướt át
Nhưng tôi mải mê những mộng đời xa lắc
Đã phụ lòng một trái tim yêu.
Bạn mới quen đến nhà
Trong con hẻm nhỏ lầy lội
“Chị ơi em thắp cho mẹ chị nén nhang”.
Những cơn mưa Saigon
Mai tôi sẽ mang theo
Về xứ lạ cả một trời kỷ niệm
Chắc gì ai còn thương, còn lưu luyến
Tôi vẫn nhớ hoài trong góc nhỏ trái tim
Nơi góc ấy mãi luôn luôn gìn giữ
Những cơn mưa rất đẹp của Saigon.