Đặng Tấn Tới là nhà thơ nổi tiếng của Miền Nam trước 1975 với những thi phẩm Lễ Tấn Phong Tình Yêu (1962), Tâm Thu Kinh (1970), Thi Thiên (1973)… Sau 1975, ông ít viết hơn. Đặng Tấn Tới qua đời tại Sài Gòn năm 2017. Thơ Đặng Tấn Tới theo phong cách xưa nhưng vẫn có những nét tài hoa riêng. Như Mang Viên Long nhận định, “Mối cảm thông trong thơ anh giữa người xưa & người sau & người nay thật mênh mông, man mác; có gì như còn vướng vất nỗi bâng khuâng, chất chứa bao hoài niệm, bao nhớ nhung, bao niềm ước mơ đồng cảm huyền nhiệm chưa thể giãi bày trọn tình…” Ngoài ra thơ Đặng Tấn Tới còn ẩn chứa nỗi cô đơn lạc lõng giữa cuộc đời biến động bên cạnh nỗi xót xa cho bè bạn muôn phương. SAO KHUÊ
không đề
Những lời mặt nước chân mây
Ðã vầy cuộc máu, đã đầy tủy xương
Giữa Không có một Con Ðường
Ðất trời từ đó vẫn thường lại qua
Mới hay đất đá là nhà
Mãi còn rộng mở cửa ra vô cùng
Hỡi ơi! một cuộc chơi chung
Mà trong chốn ấy hình dung riêng nhiều
Thời gian đồng vọng tiếng kêu
Ðó mây vô sắc lộng triều vô thanh.
tình cát bụi
Một ít tơ xanh rụng tóc hồ
Nơi đâu là nghĩa trắng hư vô
Bao nhiêu gương thắm đằm gương nước
Soi đến không cùng đất bạc thô
Mỗi ngày tôi vẫn đến bên chân
Thả chẳng xa và nắm chẳng gần
Ðôi mảnh thơ hồng hương đắm đuối
Ơi tình cát bụi mãi còn ngân
mầu xứ sở
Tôi còn lại bên bờ non biển thẳm
Ðợi bao lần xa mất giữa trăm năm
Sầu hoang loạn xứ sở nào bước gặp
Mạch thơ mầu cổ lục mắt đăm đăm
Người từ buổi lên đường mang lửa đốt
Gió sương mùa thao thức mầu long lanh
Sông reo sóng trường sa hồn phiêu hốt
Dội điêu tàn biền biệt xuống xuân xanh
Tôi nay đứng trên đường thương thế kỷ
Ngả mười lăm mười bảy đã qua nhanh
Lời mời gọi vô cùng cơn lâm lụy
Ánh hoa đời ngời rạng suối tình anh
thu tâm
1.
Thu già len cốt tủy
Cựa hạt máu bao trăng
Vắng cao đường ảo dị
Lồ lộ bụi trần lăn
2.
Áo thơ mầu lạnh bạc
Thân cố thổ niềm đau
Tin nhau rừng biển lạc
Trầm tịch máu mưa ngâu
3.
(Vũ lãnh hương hồn điếu khách thơ Lý Hạ)
Ðèn lạnh nghiêng lòng sách
Chữ rơi vàng lá đưa
Người xa thu bước quạnh
Ðồng vọng tiếng ma xưa.
4.
Ẩn thân cùng cát bụi
Bạc trắng cả sầu đau
Làng mây thu nhóm củi
Lửa rực đỏ gò lau.
5
Tình thu gầy dáng núi
Sông máu dậy nguồn đau
Lửa riêng trời gánh củi
Lòng rỗng mấy vồng rau.
cát bụi thơ
Ðây xương máu còn xanh sông núi
Nọ linh hồn vẫn suối tình mơ
Bao nhiêu bước mất, chân chờ
Gặp hoài trong cát bụi thơ tuôn trào
trước đèn khuya
Việc vặt trong ngày vừa tạm yên
Khuya chong đèn nhỏ sáng trời riêng
Còn nuôi một điểm hồng trang trắng
Bút mực về xa, nồng lửa thiêng
ngày sau
Ði vào mây nước thẳm
Còn hạt cát vu vơ
Ngày sau ai nắm được
Cảm thật đến ban sơ
gởi người xưa
đã để lại
cho người sau
Tài tử duyên còn gặp
Thất thanh cười khóc nhau
Trăng tình chung chảy máu
Hừng hực lửa thơ mầu
hoa vassika
Hoa rơi từng cánh úa
Phấn lụa mặc lòng mơ
Hương tình đâu bén nữa
Trăng sáng vườn ban sơ