Mười năm trước, ký giả Steve Strip nói chắc như đinh đóng cột rằng Mỹ sẽ không bao giờ trở thành cường quốc đá banh. Ông cho rằng người Mỹ đang phủ phê với các giải khổng lồ NFL (The National Football League), NBA (The National Basketball Association), MLB (Major League Baseball), và NHL (National Hockey League). Đây là những môn thể thao của người Mỹ, không có gì có thể thay đổi được.

Thời thế đổi thay

Cuộc khảo sát của Ampere Analysis năm 2021 cho thấy có sự thay đổi bất ngờ, đến 49% người Mỹ thích môn đá banh, qua mặt khúc côn cầu (hockey) 37%; đứng sau môn bóng chày (baseball) 57%.

Năm 2020, có 2.3 triệu người chơi khúc côn cầu trên băng trong khi có 17.8 triệu người Mỹ chơi đá banh, trở thành môn thể thao “đông dân” thứ 3 ở Hoa Kỳ, trên cả football.

Sắp tới đây, khi World Cup 2026 sẽ tổ chức tại  Mỹ (Canada và Mexico đồng tổ chức), chắc chắn cơn sốt đá banh sẽ bùng lên ở Mỹ. Dân Mỹ sẽ hòa vào sân chơi có 3.5 tỷ người hâm mộ, xấp xỉ nửa dân số địa cầu.

Lạnh lùng sương rơi…

Người ta tìm đủ mọi cách để giải mã tại sao người Mỹ không mặn mà với môn đá banh.

Người thì cho rằng người Mỹ không thích một trận đấu tẻ nhạt, với số pha ghi bàn ít ỏi, có khi không có bàn thắng nào trong suốt 90 phút vờn qua khều lại. Lấy football làm ví dụ, mỗi đội ghi được vào khoảng 20-29 điểm mỗi trận. Số lần trung bình mà một đội bóng chày ghi được là 9 điểm. Mỗi đội bóng rổ ở NBA ít nhất 97 điểm.

Với người Mỹ một trận đấu kết thúc hòa là cả hai đội đều thua cuộc.

Một giải thích khác là sau khi Mỹ giành được độc lập từ Anh, họ không muốn bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ Anh quốc, kể cả môn đá banh, vốn được phát minh bởi người Anh.

Có người lại cho rằng, mỗi quốc gia, mỗi dân tộc đều có một môn thể thao “ruột”, Mỹ thì  có football, bóng rổ, bóng chày, Ấn Ðộ có cricket, Trung Quốc có ping pong, Canada có khúc côn cầu, Brazil có bóng tròn v.v…

Christian Pulisic (trái) ngôi sao sáng của đội tuyển Hoa Kỳ. Photograph by Rebecca Blackwell / AP

Lột da thay áo

Xem thêm:   Khi các “sao” đầu tư vào đảo nghỉ mát!

Nhà bình luận thể thao Cody Piunomay, nói rằng “Mỹ chưa bao giờ được xem là một cường quốc đá banh, nó không thể sánh với Brazil hay Spain, nhưng Hoa Kỳ có tất cả điều kiện để trở thành một đội bóng tầm cỡ thế giới.

Một khi các sân đá banh được xây dựng thay vì các sân bóng rổ, thì môn đá banh ở Mỹ sẽ phát triển thần khốc. Chắc chắn nước Mỹ đang có những Messi và Ronaldo bé con đang lơn tơn đâu đó trên các nẻo phố, và chúng sẽ biến thành thiên nga khi có dịp.

Thật tuyệt khi thấy môn đá banh ngày càng trở nên phổ biến ở Hoa Kỳ. Chúng tôi thấy các sân vận động chật kín người, cổ vũ cho các đội của họ ở MLS (MLS: Giải bóng đá chuyên nghiệp Hoa Kỳ), nhất là khi đội tuyển quốc gia tranh tài. Ðây là nơi người Mỹ thể hiện tinh thần ái quốc mạnh mẽ nhất.”

Trong số 17.8 triệu người chơi đá banh ở Mỹ,  có khoảng 3 triệu trẻ em, được các bậc phụ huynh hào hứng ủng hộ, họ thấm đẫm cùng niềm  đam mê của con cái.

Ðá banh có lợi điểm là không đòi hỏi một thể hình đặc biệt. Một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, Lionel Messi, chỉ cao 1.70 mét. Chiều cao trung bình của một cầu thủ đá banh chừng  5’8” (1.75m)  nặng 140 lbs. Trong môn bóng rổ, chiều cao, cân nặng trung bình là 6.6 feet (2 mét) – 220 lbs. Football là 6.3 feet (1.92 mét) – 250 lbs, và trong bóng chày là 6.1 feet (1.85 mét) – 200 lbs.

MLS hấp dẫn

Trong khi các Liên đoàn bóng đá Châu Âu phát triển rầm rộ thì mãi đến năm 1993 Mỹ mới lò dò cho ra đời  Major League Soccer (MLS: Giải bóng đá chuyên nghiệp Hoa Kỳ), trình diễn với khán đài trống vắng, quang cảnh tiêu điều, hoang sơ như sa mạc.

Xem thêm:   Hàng Trung Quốc nỗi ám ảnh thời đại

Nhưng nó bất ngờ tăng tốc và tăng trưởng một cách ngoạn mục về số lượng khán giả. Ngày nay, mỗi trận đấu của MLS, có trung bình 20,000 khán giả, cao thứ 3 trong bất kỳ giải thể thao nào ở Hoa Kỳ, chỉ đứng sau National Football League (NFL) và Major League Baseball (MLB). Tại sân nhà,  đội FC Cincinnati (Ohio) đã thu hút trung bình 32,250 khán giả tham dự.

MLS không chỉ lôi kéo khán giả đội nhà mà còn “quyến rũ” được nhiều siêu sao đá banh như: Robbie Keane (Ireland), Javier Hernández (Mexico) của đội LA Galaxy; Gonzalo Higuain (Argentina) đội Inter Miami; Bastian Schweinsteiger (Ðức) đội  Chicago Fire; David Villa (Tây Ban Nha) đội NYFC; Frank Lampard (Anh) đội  NYCFC; Didier Drogba (Ivory Coast) đội Montreal Impact; Kaká (Brazil) đội  Orlando City; Wayne Rooney (Anh) đội  D.C. United; Thierry Henry (Pháp) đội  New York Red Bulls; Zlatan Ibrahimovic (Thụy Ðiển) và David Beckham (Anh) đội  LA Galaxy…

Từ con số 10 đội ban đầu, MLS tăng lên 28 đội (25 đội ở Mỹ và 3 đội của Canada) và sẽ đạt đến con số 30 đội vào năm 2023.

Mức lương trung bình của các cầu thủ MLS cũng tăng vun vút, trung bình đạt $373,094. Các doanh nghiệp, các đài truyền hình đang ngắm nghé, hứa hẹn rằng thu nhập của cầu thủ sẽ không dừng lại ở đó.

Môn đá banh đang trở nên phổ biến tại Mỹ. nguồn ảnh: www.pinterest.com

Tinh thần người Mỹ

Brazil được xem là thánh địa của đá banh. Thực tế người Brazil không cuồng nhiệt như người ta nghĩ, 90% người Brazil không đến sân xem hay cổ võ,  phần lớn các sân vận động đều trống trơn. Sân vận động Arena Pantanal được xây dựng cho World Cup 2014 có sức chứa 41 ngàn, nhưng số khán giả trung bình mỗi trận vào khoảng 400 người.

Trong khi khán giả tham dự các trận đấu của giải MLS trung bình là 20,151 người/trận. Trong đó Atlanta giữ kỷ lục với 46,861 /trận, tiếp theo là Charlotte (37,701), Seattle (31,908), Nashville (28,612) và L.A. Galaxy (24,974).

Xem thêm:   Miệng Nhà Quan ngày 14 tháng 11 năm 2024

Cao hơn mức khán giả trung bình trong một trận đấu NBA (17,184 người xem).

Ngày mai tươi sáng

Song song với sự tăng trưởng của khán giả, những trung tâm huấn luyện chuyên nghiệp như Barca Residence Academy, US Elite Soccer Academy, DV7 Soccer Academy, USA Stars Soccer Academy đã giúp nước Mỹ đào tạo nên các cầu thủ trẻ xuất sắc, họ được các câu lạc bộ lừng danh ở Châu Âu chào mời nồng nhiệt. Hiện nay có hơn 70 cầu thủ Mỹ đang đá ở nước ngoài, như Christian Pulisic (Chelsea), Giovanni Reyna (Dortmund), Sergino Dest (Barcelona), Tyler Adams (RB Leipzig), John Brooks (VfL Wolfsburg), Tim Weah (Lille), Weston Mckennie (Juventus), Josh Sargent (Norwich City)….. đây là cơ hội giúp các cầu thủ Mỹ học hỏi những kỹ thuật, chiến lược, trường phái khác nhau trên thế giới.

Trong khi thành tích đội tuyển đá banh nam Hoa Kỳ còn thấp lè tè thì ngược lại, đội tuyển bóng đá nữ quốc gia Hoa Kỳ (United States Women’s National Soccer Team) làm trùm thiên hạ! Họ đã 4 lần vô địch World Cup,  4 huy chương vàng Olympic, ngoài ra còn sở hữu 7 chiếc Cúp vàng CONCACAF và 10 chiếc Cúp Algarve.

Có người cho rằng, nước Mỹ dẫn đầu trong phong trào nữ quyền, phụ nữ Mỹ mạnh mẽ hơn. Người thì cho rằng do yếu tố truyền thống của đội nữ Hoa Kỳ.

Nhưng một cách giải thích khác được nhiều người tán đồng là những tài năng thể thao của Mỹ trước nay chỉ tập trung vào football, bóng chày, bóng rổ…. Thậm chí có người Mỹ dè bỉu rằng, hễ không đủ khả năng chơi football và bóng rổ thì “đành” phải chơi đá bóng.

Cách đây hơn 20 năm, trên các sân bãi thể thao người ta chỉ thấy các chú bé hăng say tập luyện football trên các bãi cỏ. Nhưng ngày nay thay vào đó là các em trong đồng phục đá banh, có huấn luyện viên hẳn hoi.

Mỹ là một quốc gia yêu chuộng thể thao, mê chiến thắng. Các kế hoạch cho các thế hệ cầu thủ tương lai được nghiên cứu, đào tạo một cách khoa học. Chắc chắn một ngày không xa nước Mỹ sẽ tiến đến đỉnh cao môn đá banh của thế giới, sớm hơn sự mong đợi của mọi người!

TA