Nàng mở cửa bước ra vườn, mắt lướt nhẹ trên từng vạt nắng đang trải dài trên tàn lá sum suê, trên những cánh hoa sắc màu óng ả giữa âm thanh leng keng, rộn rã từ chiếc phong linh đang treo trên chiếc thang cong cong dựa lưng vào hàng rào cho các dây hoa leo vươn mình tìm sự sống. Tất cả những thứ ấy là niềm vui, là sự bình an mà Nàng vẫn hằng thưởng thức mỗi khi được đặt chân đến ngôi nhà tráng lệ của chị Ngân. Thế nhưng sáng hôm nay, với tâm trạng hoang mang, buồn bã Nàng thả người xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo khi bật điện thoại lên để tìm một tin nhắn mà Nàng đang trông ngóng nhưng không có. Nỗi buồn đang nặng trĩu trong lòng như chợt bừng lên. Nàng tự trấn tĩnh bằng cách lang thang trên trang mạng và rồi một hàng chữ đập vào mắt.
“Sau cuộc cãi vã, vợ bỏ nhà đi hơn một tháng. Tôi quyết định Ly hôn.
Việc này đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng thật sự lần này quá sức chịu đựng của tôi. Cô ấy là vợ nhưng muốn nắm hết mọi chuyện trong gia đình, muốn tôi lúc nào cũng phải phục tùng và khi không đạt được mục đích thì đùng đùng nổi giận, bỏ nhà đi. Sau hàng chục lần chịu đựng, năn nỉ, ỉ ôi lần này tôi cảm thấy chán nản, bực bội và tự nhủ mình không cần đón cô ấy về nhà nữa mà sẽ làm đơn ly hôn.
Với quyết định mới này tôi cảm thấy tâm hồn vô cùng thoải mái với ý nghĩ mình sẽ lập ra một kế hoạch mới để cuộc sống được tự do, vui vẻ và có ý nghĩa hơn. Tôi sẽ không mất nhiều thời gian, tâm trí vì những lục đục không đáng có trong gia đình mà sẽ siêng năng rèn luyện sức khỏe, trau dồi thêm kiến thức để tiến bộ và có cơ hội thăng tiến trong nghề nghiệp.
Tôi đúng hay tôi sai? Khó có thể có câu trả lời ngay lúc này nhưng điều tôi cảm nhận được là sự nhẹ nhõm, thư thái. Cái cảm giác mà rất lâu rồi tôi chưa bao giờ có được. Chỉ vài tháng đầu của cuộc hôn nhân là tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc qua không khí đầm ấm, vui vẻ trong gia đình nhưng sau đó thì hầu như lúc nào cũng phải đối đầu với những mâu thuẫn, những bất đồng khiến tôi cảm thấy ngột ngạt…”.
Những dòng tâm sự của người đàn ông này khiến Nàng cảm thấy lòng mình như có chút rúng động nhưng những lời bình luận của cộng đồng mạng làm Nàng cảm thấy lo lắng hơn.
Anh Bá Xóm Đạo: Hễ cãi nhau là bỏ đi vài tháng, rồi lại trở về. Vợ anh coi cái nhà là quán trọ chắc. Vợ chồng nào cũng vậy, dù hạnh phúc thế mấy cũng không tránh được có lúc mâu thuẫn, có lúc cãi nhau. Nhưng tốt nhất là nên ngồi lại tìm cách giải quyết chứ bỏ nhà đi không phải cách. Tôi ủng hộ quyết định của anh. Hãy mạnh mẽ, dũng cảm để tiễn “người ấy” lên đường. Chúc anh luôn an bình, vui vẻ.

Bảo Huân
T.N.N: Vợ chồng tôi cưới nhau hơn 10 năm. Có một lần cãi nhau, vợ lớn tiếng mắng mỏ tôi. Không dằn được tức giận, tôi tát vợ. Ngay tức thì vợ tôi ra ngoài, định lấy xe nhưng tôi khóa cổng rào không cho cô ấy đi. Đêm đó, tôi trăn trở với bao suy nghĩ trong đầu. Sáng sớm hôm sau, tôi mở cửa sẵn và nói, nếu em đi thì hãy tự trở về, anh sẽ không tìm và đón em. Tôi ngồi chờ suốt ngày nhưng chờ mãi vợ tôi vẫn không ra khỏi phòng. Từ đó, vợ tôi không lặp lại hành động đó và tôi cũng không bao giờ dùng vũ lực với vợ. Sau sự xung đột này vợ chồng tôi hiểu nhau và hòa thuận với nhau hơn. Tôi nghĩ, nếu ngày ấy vợ tôi quyết định bỏ đi thì chắc gì chúng tôi được vui vẻ, hạnh phúc bên nhau như bây giờ. Tôi xin có lời khuyên, bà nào cô nào có ý định bỏ đi khi vợ chồng cãi nhau hãy nghĩ đến hậu quả trước khi rời khỏi nhà. Bởi vì không phải ông chồng nào cũng hiền lành và có đủ kiên nhẫn để chịu “lép vế” mãi đâu.
Cúc Đỗ: Là phụ nữ nhưng tôi cũng phải nhìn nhận một người vợ cứ cãi nhau là bỏ đi là không đúng. Cãi nhau là để hiểu nhau hơn và xây dựng gia đình tốt hơn chứ không phải để thắng, để thua…
Có tiếng gõ cửa dồn dập, Nàng xỏ chân vào dép, chưa kịp đứng lên thì cánh cửa đã bật mở, chị Ngân bước vào nhăn mặt hỏi:
– Em viết cái gì trên “facebook” đây. Em bao nhiêu tuổi rồi mà hành xử như một đứa con nít lên 3 vậy?
Nàng còn đang lúng túng thì chị thảy chiếc điện thoại lên bàn:
– Thiệt tình… chuyện vợ chồng bất hòa mà đem ra kể lể cho bàn dân thiên hạ biết hết. Đã vậy, nhỏ bạn nào của em còn xúi giục “buông tay đi rồi thưởng thức cuộc sống độc thân cho thoải mái, có chồng như đeo gông vào cổ, chồng của tao mà như thế thì tao cho lên đường lâu rồi”. Hãy nghĩ xem, nếu Thắng đọc những dòng chữ này thì hậu quả sẽ ra sao? Em có biết, chuyện em giãi bày tâm sự một cách chủ quan và công khai như thế có khác nào đổ dầu vào lửa, chẳng những không thể hàn gắn mà tệ hại hơn là sẽ đưa đến chuyện ly hôn. Em có muốn điều đó xảy ra không?
Hai bàn tay xoắn vào nhau, Nàng nói như muốn khóc:
– Không, chưa bao giờ em có ý định đó. Chỉ là…
– Chỉ là em muốn làm mình, làm mẩy với Thắng à? rồi kết quả thế nào? Thắng đã gọi, năn nỉ em mấy lần rồi?
Nàng lắc đầu, giọng ngập ngừng:
– Mấy ngày trước anh ấy gọi mà em không bắt máy. Nhưng cả tuần nay anh ấy không ….
– Vậy nếu Thắng không năn nỉ, không đến đây chầu chực để đón em về thì em tính sao?
Chị Ngân lắc đầu trong tiếng thở:
– Từ lúc chị em mình chưa lập gia đình, mẹ vẫn luôn dạy bảo, sau này có chồng dù giận hờn cách mấy cũng đừng nên bỏ nhà đi, mà nếu đã đi rồi cũng đừng bao giờ tự vác mặt trở về nhà để tự đánh mất giá trị của mình và bị chồng coi thường.
Nước mắt Nàng bắt đầu tuôn khi câu nói của chị Ngân vừa chạm vào nỗi lo âu đang chất chứa trong lòng. Nàng đã bắt đầu nhớ Thắng. Nhớ những giờ phút êm đềm, nhớ những bữa cơm vui vẻ, nhớ những buổi tối đắm mình trong tiếng đàn guitar réo rắt và giọng hát trầm ấm của chồng. Nàng nôn nóng, mong chờ tiếng chuông điện thoại, và câu nói dịu dàng “Em hết giận anh chưa?” để được trở về nhà, nằm trên chiếc giường quen thuộc với chăn gối ấm áp và vòng tay yêu thương của chồng. Thật sự Nàng chỉ muốn hù dọa, muốn thử thách tình yêu của Thắng, muốn chồng xuống nước để thỏa giận, chứ trong thâm tâm Nàng nào dám nghĩ đến việc ly hôn.
– Chuyện em bỏ đi mỗi khi giận chồng làm chị ớn tận cổ huống chi là Thắng. Em quá trớn rồi thì không ai cứu nổi em đâu. Thắng tuy hiền lành nhưng không phải là người nhu nhược, em đừng tưởng…
Ngay lúc ấy anh Hưng xô cửa bước vào:
– Thôi đi Ngân. Oanh đã buồn em không an ủi thì thôi lại còn la rày, tội nó.
– Em nói sai à?
Anh Hưng chưa kịp lên tiếng chị đã tiếp lời:
– Là một người đàn ông, một người đang làm chồng anh thử nói một lời công đạo xem.
– Ừ thì… khi bị vợ “bêu xấu” người chồng sẽ giận, sẽ buồn vì cảm thấy xấu hổ và mất mặt.
– Bởi thế, em muốn Oanh sáng mắt ra. Có chồng tốt mà không biết giữ, mai mốt mất đừng tiếc. Anh thấy không, mấy lần trước chỉ một ngày sau là Thắng đã sang đây năn nỉ, ỉ ôi để con bé này mặc sức vặn mình, vặn mẩy làm cao. Còn kỳ này thì sao? Một tuần rồi… Thắng chẳng thèm gọi hỏi thăm chứ đừng nói là sang đây đón về.
– Thì từ từ… biết đâu vài hôm nữa.
Liếc sang Nàng, chị Ngân cao giọng:
– Đừng mơ, thái độ của Thắng cho thấy nó đã chán ngấy cái cảnh này rồi.
Em liệu mà tự xách gói về nhà đi nếu không muốn dẫn nhau ra tòa ly hôn.
Anh Hưng nạt ngang:
– Đừng có nói bậy.
– Bậy mà có khi xảy ra thật đó.
Tiếng khóc của Nàng bật ra làm chị thấy nao lòng nhưng lại nghĩ “phải có thuốc đắng thì mới đã tật” nên giữ nguyên vẻ hậm hực. Anh Hưng lắc đầu, khoát tay ra dấu chị hãy ra ngoài.
Chị Ngân xuống phòng ăn, bấm điện thoại. Bên kia đầu dây Thắng nôn nóng:
– Vợ em đã chịu về nhà chưa chị?
– Muốn lắm rồi nhưng còn tự ái, sợ quê. Cô nàng đang khóc hu hu trong phòng kìa.
– Thôi để em qua đón…
Chị Ngân vội vàng ngăn lại:
– Không, phải làm đúng những gì chị em mình đã bàn tính với nhau. Chị cám ơn em đã rất thương Oanh và rất bao dung, nhưng em cần phải phải cứng rắn, quyết liệt để Oanh tự trở về thì lần sau nó không dám bỏ đi nữa.
– Nhưng lỡ… vợ em không về thì sao?
Chị Ngân suýt bật cười. Thương người em rể hiền lành, nhẫn nhịn nhưng chị quyết phải làm cho cô em gái nhận ra cách xử sự của mình là sai và sẽ đem đến hậu quả nghiêm trọng nếu không sửa đổi.
o O o
Chị Ngân đạp thắng xe rồi quay sang Nàng:
– Em tự vào nhà đi.
Bằng ánh mắt van lơn Nàng nói như muốn khóc:
– Chị vào với em nha.
– Ủa! lúc bỏ đi hùng hổ lắm sao bây giờ lại ỉu xìu thế kia.
Nhìn những giọt nước mắt rơm rớm trên đôi mắt buồn xo chị Ngân thấy nao lòng nên đưa tay vuốt tóc Nàng, cười hiền lành rồi kéo chiếc vali bước lên thềm nhà, đưa tay bấm chuông. Cánh cửa bật mở, Thắng hiện ra với nụ cười hớn hở. Chị lùi lại nhìn Thắng với cái nhíu mày, Thắng cười bẽn lẽn khi chợt nhớ mình đã quên mất lời căn dặn của chị Ngân “phải xuất hiện trước mặt Oanh với khuôn mặt lạnh lùng, càng ngầu càng tốt”. Thắng mím môi, gãi đầu cười bẽn lẽn. Chị nhìn Nàng rồi nói như ra lệnh:
– Em nghĩ… mình nên nói gì với Thắng không?
Nàng cúi đầu, ngượng ngùng trong câu xin lỗi vừa thoát ra cửa miệng một cách khó khăn. Thắng đón chiếc vali từ tay chị Ngân, vui vẻ:
– Không sao, em về là anh mừng rồi.
Chị Ngân lắc đầu chịu thua cậu em rể quá tử tế, quá dễ thương. Trước khi trở ra xe, chị nắm tay Thắng và Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở:
– Chị nhớ, một nhà văn đã viết rằng “Mọi sự hơn thua trong tình yêu đều không mang lại bền vững nào hết. Chúng ta hơn nhau cái này hay cái kia sao bằng chúng ta để tình yêu của mình hôm nay hơn tình yêu của mình hôm qua (*). Cám ơn Thắng đã mở rộng vòng tay và chị tin rằng Oanh sẽ chín chắn hơn trong suy nghĩ và cách hành xử để gia đình luôn vui vẻ, hạnh phúc.
NB
(*) Hoàng Anh Tú