Thanksgiving. Ngồi nhìn lá rụng, nhớ tới bạn bè và những người thân xa mãi ở cuối trời. Trong số có nhiều người đã ra đi còn để lại cho nhau những kỷ niệm. Như hiền nội, như anh chàng Romeo trong bài viết sau đây. Chuyện viết đăng trên Phố Văn đã lâu rồi ký tên Châu Liêm. Nay xin đăng lại để bạn bè cùng đọc. NS

CL xin lặp lại một điều đã nói trong kỳ trước: Danh xưng Romeo dùng ở đây không dính dáng gì tới nhân vật kịch lừng lẫy của Shakespeare. Nó chỉ là từ để chỉ một nhóm người không còn trẻ, thường đi ăn và tán gẫu với nhau ở quán Golden Eagle trong thành phố Richardson của xứ Texas này. Romeo là kết hợp của các từ Retired Old Men Eating Out. Kỳ trước, CL đã có giới thiệu một chàng Romeo với bạn đọc -đó là Josh. Chàng Romeo được nói tới trong kỳ này có tên là Gary Stegall. Hiện tại, Gary đang ở thời kỳ cuối của bệnh ung thư, nằm liệt giường chờ ngày ra đi.

A, một người sắp từ giã cõi đời, cho dù người đó là ai, cũng khiến lòng ta có chút ngậm ngùi, bâng khuâng. Huống chi Gary là người rất dễ thương. Những năm tháng cuối đời, ông được may mắn có một thiên tình sử cảm động. Ông và Ann yêu nhau hồi còn ở trung học. Rồi hai người chia tay nhau. Gary lấy vợ và Ann đi lấy chồng. Trải qua bao tháng năm buồn vui trong cuộc đời riêng, tất nhiên họ không còn nhớ tới nhau nữa, chỉ trừ đôi lúc bất chợt nghe tin người xưa ở một nơi nào đó. Cuộc sống, công việc làm, con cái … là những ngăn cách bình thường. Thế rồi, tới một khúc quanh, chàng trở thành người góa vợ, nàng góa chồng. A, định mệnh tới bây giờ mới cho thấy bàn tay huyền diệu. Bỗng nhiên Như Sao nhớ tới Dòng Sông Ðịnh Mệnh của Doãn Quốc Sỹ: cuộc đời làm cho sông chia thành đôi nhánh nhưng rồi cũng chính cuộc đời kết hợp hai nhánh sông lại với nhau. Tại câu lạc bộ Ranch Heritage trong vùng Bắc Dallas, Gary và Ann bất ngờ gặp lại. Có thể nói đây là cuộc hạnh ngộ hiếm có: hai người «nối lại đường tơ», quyết định về sống chung với nhau. Và một đám cưới diễn ra trong vòng bạn bè thân mật cách đây hai năm. Lẽ tất nhiên, có mặt đông đủ các chàng Romeo -Josh, Bill, Jim, Bob, John… Thế nhưng, mọi sự diễn ra không được như ước nguyện, mặc dầu họ yêu và quý nhau, tận tình tận nghĩa: Gary lâm bệnh, qua nhiều lần giải phẫu và phải đi xe lăn. Chính Ann đẩy xe cho Gary mỗi lần tới sinh hoạt ở câu lạc bộ, và lo lắng bữa ăn, giấc ngủ cho Gary. Những người bạn trong nhóm Romeo thường xuyên đến chuyện trò thăm viếng. Nói chung thì bạn bè ai cũng cầu chúc cho hai người được mãi mãi như vậy.

Xem thêm:   Con búp bê thời nhỏ

Vâng, ai cũng mong thời gian còn lại của đôi bạn tình Gary và Ann là một khúc hòa tấu, tuy có đôi trắc trở, nhưng vẫn hòa nhịp tươi vui. Thế nhưng cuộc đời không cho ai được trọn vẹn. Gary bị phát hiện ung thư thời kỳ cuối, chỉ còn chờ ngày ra đi. Nhưng ông vẫn giữ được tinh thần và nụ cười thường lệ. Và Ann thì luôn luôn nhẹ nhàng, thân ái. Bà đúng là người bạn chung tình với ông.

Chiều thứ Bảy tuần trước, CL và hiền nội tới thăm Gary và Ann trong khu Ranch Heritage. Ngôi nhà thật đẹp, trồng hoa petunia rực rỡ. Thơ mộng nhất là cái balcon. Nơi đây, Gary và Ann thường ngắm mặt trời mọc và lặn cũng như nhìn trăng lên trên bầu trời.

Thắm Nguyễn

Ngồi chơi, ăn bánh kem, Ann cho biết thứ Bảy tuần rồi là kỷ niệm hai năm đám cưới, Gary mua tặng bà món nữ trang đeo cổ thật đẹp và một cuốn truyện trẻ con có nhan đề The Kissing. Truyện viết về một gia đình Raccoon (một loại chồn) gồm hai mẹ con thương yêu nhau. Mẹ Raccoon thường hôn lên bàn tay của con trai nhỏ và bảo cậu hãy ấp bàn tay đó lên má để cảm thấy hơi ấm của tình thương mẹ trao con. Ngày tháng trôi qua, bé Raccoon chỉ muốn gần mẹ chứ không muốn tới trường. Nhưng làm sao được, cậu đã tới tuổi đi học, đâu thể cứ mãi quyến luyến bên mẹ. Một sáng, mẹ Raccoon dẫn cậu tới ngôi trường gần nhà. Lúc sắp chia tay để cậu vào lớp, mẹ Raccoon hôn bàn tay cậu, rồi bảo cậu ấp tay lên má như thường lệ. Thế rồi mẹ con chia tay nhau.

Xem thêm:   Dòng chữ trên tường

Chuyện vui vui thôi, nhưng Gary mua tặng Ann có lẽ chỉ để nói lên rằng, cũng như mẹ con nhà Raccoon, chia tay để rồi gặp lại. Ann có đưa cho CL đọc lời Gary đề tặng bà trên đầu trang sách. Nét chữ Gary viết không được rõ và ngay, khó đọc, nhưng rồi CL cũng hiểu được ý nghĩa của lời đề tặng. Gary viết đại ý như thế này: “Anh biết rằng anh sắp xa em. Vậy, một lần nữa, anh xin hôn bàn tay em, như trong câu chuyện kể ở sách này, và em sẽ giữ nụ hôn đó và nó sẽ tỏa ấm trong những ngày chúng ta xa nhau. Anh biết thế nào rồi chúng ta cũng gặp lại ở miền đất hứa ấy. Gary.”

Trong suốt thời gian chuyện trò, Gary và Ann vẫn vui vẻ như bình thường. Ðiều này khiến CL càng thương ông bà và cảm phục. Thử tưởng tượng hai người sắp xa nhau vĩnh viễn… Ann còn kể trong câu lạc bộ có một thầy giáo dạy nhạc tên là John. John chơi kèn trombone và sáo trong ban nhạc diễn hành của nhà trường. Cứ mỗi thứ Ba, John xách máy chạy nhạc và mang kèn sáo tới nhà Gary và Ann. Ông cho chạy nhạc làm nền và thổi kèn hoặc sáo theo một điệu Jazz rộn ràng. Mỗi buổi John chơi gần hai tiếng. Lẽ dĩ nhiên là Gary cũng như Ann đều rất hạnh phúc và cảm động trước tấm lòng và sự tử tế của John.

Xem thêm:   Khi con đau, hãy siết chặt bàn tay của Mẹ…

CL bắt tay từ biệt Gary ra về với một lời hứa là sẽ trở lại một ngày gần đây. Ann nói hãy tới sớm nha. Vâng, sẽ trở lại sớm thôi. Cầu mong chàng Romeo vẫn còn đó như nắng chiều rực rỡ ngoài kia.

NS