Hôm nay xin giới thiệu với độc giả một câu chuyện giản dị nhưng cảm động được ThLan gởi đến trong một email. Mời các bạn cùng đọc và chia sẻ nhé. Xin cảm ơn ThLan.

NS

Khi bước đi vội vã trên lề đường, tôi bị một người bộ hành đi ngang chen lấn. “Ồ! Xin lỗi ông.” Tôi vội nói. Ông ấy trả lời: “Tôi cũng xin cô thứ lỗi. Tôi không nhìn thấy cô!”

Chuyện xảy ra trên đường phố. Tôi và người đàn ông kia đã trao đổi những lời lẽ thật đẹp cho nhau, và cả hai chúng tôi tiếp tục con đường của mình sau khi nói ”Xin chào!”

Thế nhưng khi về đến nhà thì câu chuyện lại hoàn toàn khác hẳn. Thử xem chúng ta đối xử như thế nào với những người thân yêu của chúng ta…

Vào buổi chiều, khi tôi đang làm cơm tối, con trai tôi đến sau lưng tôi và đứng im như vậy, không nói tiếng nào. Trong một lúc vô ý, bất thần tôi quay người lại, và làm cháu ngã.

“Tránh ra đi nào! ”, tôi giận dữ quát lên, “Sao lúc nào con cũng lẩn quẩn bên chân mẹ vậy”!

Thằng bé quay lại và buồn bã bỏ đi. Tôi không nhận biết được tôi vừa làm nó tổn thương như thế nào.

Ðến lúc đi ngủ,… Có tiếng Người nói với tôi: “Tại sao con thật dễ dàng đối xử với người ngoài đường một cách khả ái, mà lại không thể hành xử như vậy với những người bên cạnh con, họ yêu mến con và con cũng thương yêu họ vậy?” Con hãy dậy đi và hãy nhìn trên sàn nhà bếp. Ở đó con sẽ thấy một bó hoa thật đẹp nằm ngay ở cửa…Ðó là hoa mà con trai con mang về cho con. Nó đã tự tay hái lấy những đóa hoa đó cho con: có hoa hồng, vàng và xanh màu trời nữa đó. Có điều con chẳng hiểu gì cả. Khi nó nhẹ nhàng đến sau lưng con là để không làm lộ điều bí mật dành cho con mà con sẽ rất thích thú. Nhưng con đã không nhìn thấy dòng lệ tràn ra trên má của nó khi con bảo nó tránh đi.”

Thắm Nguyễn

Tôi ngồi dậy rồi đến cánh cửa và nhìn thấy bó hoa thật đẹp dưới đất. Chính vào lúc đó tôi mới cảm thấy thật sự đau đớn, và mắt tôi đã đẫm lệ. Và tôi bước nhẹ nhàng đến bên giường con, nói: “Dậy di, con yêu của mẹ, dậy đi con!”

Xem thêm:   Con búp bê thời nhỏ

“Ðây là những đóa hoa hôm nay con đã hái cho mẹ phải không?”

Con tôi mỉm cười và nói: “Con đã tìm thấy hoa này bên cạnh một gốc cây và con đã hái vì con thấy chúng rất đẹp… Ðẹp như mẹ của con! Con biết rằng mẹ rất thích, nhất là những cánh hoa xanh màu trời vì con biết mẹ rất yêu màu xanh ấy.”

Tôi nói với con: “Con trai của mẹ, mẹ thật buồn vì đã cư xử rất tệ với con hôm nay. Lẽ ra mẹ không nên quát mắng to tiếng với con như lúc chiều.”

Con tôi đáp lại: “ Ôi, Mẹ ơi, không sao đâu Mẹ. Dù vậy con vẫn yêu mẹ cơ mà!”

“Con của mẹ, mẹ cũng rất yêu con, con ạ. Và mẹ rất thích hoa , nhất là hoa màu xanh trời.”

Lúc ấy, một khoảnh khắc dịu dàng yêu thương làm cho chúng tôi thật gần gũi bên nhau.

Kể từ hôm đó, tôi đã học được rằng phải ân cần chăm chút người thân yêu cũng như để ý đến người xa lạ. Hay đúng hơn là chăm chút thương yêu người thân hơn người xa.

NS

(theo Thái Nữ Lan)