Nhà thơ Phương Uy tên thật là Hoàng Lê Diễm Trang. Quê Quán: Thừa Thiên Huế. Hiện là giáo viên trường THCS Tân Hà, Hàm Tân, Bình Thuận.
Sáng tác văn thơ từ năm 1998. Đến nay đã có các tác phẩm đăng trên báo, tạp chí trong và ngoài nước. In chung một số tuyển tập: Cứ an nhiên mà yêu, Gió chiều hát khúc tình ca, Bốn mùa yêu thương, Mùa thu rơi mênh mông… Với Phương Uy, thơ như một cánh cửa mở ra thế giới.“Khi mọi tiếng nói hay lời nói trở thành vô ngôn, thì tôi tìm đến thơ.” Ở đó là tình yêu với ngôn ngữ của nắng và lá, là nỗi cô đơn không cánh bay. Lời thơ thật đẹp như tình yêu buổi đầu dâng hiến. SAO KHUÊ
chiều
những ngày không em
khi em mang giấc mơ ra đi trong ngày an nhiên nắng
Anh đã đánh mất đứa trẻ trong mình từ thuở xưa xa
Góc phố lặng lờ thả trôi một giai điệu vô trùng
Chuyến bus chiều không ai đón đợi
cuốn theo gió phù hoa.
Em mang giấc mơ ra đi trên con đường không hoài niệm
Anh lơ ngơ nghe mùa rớt trên tay
bàn tay trống
Buổi chiều giận hờn không thèm trò chuyện
lê thê trôi và rớt xuống khoảng ngày.
Anh đã không kịp chuẩn bị mình cho những ngày không em ấy
Tháng năm tươi nguyên cho một sự phí hoài
cái nhìn cuối không lời ký thác
Lật nỗi nhớ lặng thầm nghe thoái hóa hư hoai.
Buổi chiều những ngày em ra đi
Mây xộc xệch bầu trời phố
Trăng nhợt nhạt mọc sớm không màu
mang nỗi hư hao.
Tiếng thở dài ngắt hụt
lẩn lút sau lời kinh nhật tụng
Anh rót niềm vô nghĩa ngày xuống rêu khan cổ họng
Những gân lá thều thào
kêu gào bằng tiếng radio cũ
mang mùi hương của quá khứ lãng quên.
Chiều những ngày không em…
vắng
Lối về. thu…
Ðừng mang hoa, thôi đừng hương án
Lối về thu phủ kín rồi.
Bầu trời xám nói với tôi đừng khóc.
Ðể rồi mưa vẫn, rơi.
Chữ biệt dạng, trang trắng ngày không động.
Sương thì buốt mái đầu,
đừng mộng mị mang về điều cổ tích.
Một chiều bước khỏi đời nhau
khúc vô ngôn
tháng tám
Mùa lặng lẽ theo mùa
rơi qua âm u tháng Tám
Bỏ lại anh lạc lõng phía câu ca không lời
Dẫu hồn nhiên đứng lơ ngơ giữa ngã tư, ngã năm, hay ngã bảy
Vẫn nghe lòng lưa thưa vắng một mình thôi.
Mùa đang bão rớt
Hiếm hoi ngày chút nắng xanh xao
mặt trời ngủ quên
mặt trời không hát.
Chút ấm áp bên em giờ cũng hư hao
Anh lạc giữa muôn phương ngã tư đường tấp nập
Lạc điệu trên tay bài thơ cũ vô ngôn
Nghe chữ nghĩa biến thiên theo mùa gió rớt
Anh lao đao.đi nốt những đoạn buồn.
Anh đã sáng lóa tình yêu bằng muôn trùng ảo tưởng
Như lũ ve gào mùa bất lực đẫm mồ hôi
Ðể một ngày thảng thốt nhớ ra
mình chỉ là làn khói xưa đi lạc
Rồi đã biến tan như chưa từng đến bên người.(*)
Ðêm hạ huyền nghe sương rũ trên nhánh trăng liềm khép mắt
Anh lẫn lộn giữa nỗi buồn và nỗi nhớ em
Nghe trên mái nhà cơn gió cô đơn của mùa áp thấp
Thổi lặng câm cơn độc thoại cũ mèm
P/s: (*) Hà Mây – Cuộc tình ấy, tự vẫn hôm qua.
phế tích giấc mơ
nhớ làm gì em?
khi cơn mưa dẫu có đi ngang qua mái vòm năm ngoái
vệt nắng vẽ hình chiếc bóng em cũng không còn lưu giữ lại
anh vẽ tên em lên cánh cửa thời gian
tràn vết xước qua lãng quên đau nhói
mùa mưa xa rồi em.
mở miệng làm gì em?
khi ngôn ngữ đã tự thân ẩn chứa trong nó quá nhiều lừa dối
gió đã thổi qua vụn lá tàn phai trước hiên nhà
anh chỉ là một chiến binh lạc lối
nghe cuộc tình rơi vãi tháng năm xa.
khóc làm chi em?
mảnh gương cũ soi ngược ngày lầm lỡ
người nữ tù cô đơn vạn dặm đường phế tích
âm u đá xám chiều buông
níu cơn đêm đốt cháy những trận buồn
anh cởi bỏ đôi cánh mùa đông trùng trùng tuyệt vọng
nhận lại từ di ức em
một mùa bão biển
nghe lạnh ngắt vòng ôm ân điển
cởi những mặt nạ cười trả lốt cho gương
lặng câm mùa ngữ ngôn đơn điệu
bước chậm chập chùng.
anh trở về theo dòng gió mỏi
rêu xanh một cuộc tình buồn
cô đặc những tháng ngày có nhau
bằng giấc mơ đang mất dần ký ức…
Phương Uy