Nhạc sĩ Tuấn Khanh tên thật là Trần Trọng Ngọc, sinh ngày 10 tháng 12 năm 1933 tại Nam-Định. Ngoài nghệ danh Tuấn Khanh, ông còn dùng những bút danh khác như Thương Hoài Thương, Trần Kim Phú, Hoàng Mộng Ngân để viết nhạc. Ở thập niên 50 và 60, ông cũng là ca sĩ với nghệ danh Trần Ngọc mà ít ai còn nhớ. Những nhạc phẩm nổi tiếng của nhạc sĩ Tuấn Khanh như “Hoa soan bên thềm cũ”, “Chiếc lá cuối cùng”, “Mùa xuân đầu tiên” v.v.

Nhạc sĩ Tuấn Khanh

Nhạc sĩ Hoài Linh tên thật là Lê Văn Linh, sinh năm 1920 (có tài liệu ghi là 1925) và mất ngày 30 tháng 4 năm 1995 vì một căn bệnh hiểm nghèo. Nhạc sĩ Hoài Linh phục vụ trong Quân lực Việt-Nam Cộng Hòa với cấp bậc Trung úy nhưng được biết đến và nhắc nhở qua những ca khúc trữ tình của hơn 20 năm miền Nam Việt-Nam thanh bình, thịnh trị. Sự nghiệp sáng tác của Hoài Linh khá đồ sộ và còn được yêu chuộng đến ngày nay như “Lá thư trần thế”, “Về đâu mái tóc người thương”, “Căn nhà màu tím”, “Nhịp cầu tri âm” v.v.

Lời ca trong âm nhạc Hoài Linh rất mượt mà và trữ tình nên nhiều nhạc sĩ đã nhờ nhạc sĩ Hoài Linh đặt lời ca cho sáng tác của mình. Riêng với nhạc sĩ Tuấn Khanh ông có 2 hợp soạn “Hai kỷ niệm, một chuyến đi”“Quán nửa khuya” được giới thưởng ngoạn mến mộ.

Nhạc sĩ Hoài Linh

Ngày nào quen nhau, biết bao lần hò hẹn và trao nhau hương vị tình yêu ngây ngất. Tuổi trẻ nhiều mơ, lắm mộng nhưng khi đã yêu thì hết lòng dù chưa biết được ngày sau sẽ ra sao. Vì duyên không thắm, tình không xanh nên bèo nước rã rời, hai phương trời cách biệt. Ngày em cất bước vu quy và bỏ lại sau lưng những ngút ngàn kỷ niệm ..

Xem thêm:   "Mất công"?

“Tôi đưa người đi bước chân hoa mộng vào đời

Một chiều nhẹ mưa bay thành u buồn giăng lối

Pháo vương trên đường dài

Mắt em xanh màu trời

Hết rồi ngày mai ơi”

Thuyền theo lái, gái theo chồng. Em theo lệnh mẹ cha hay theo lời dẫn dắt của trái tim mà đi về nơi khác để bến sông buồn héo hắt buổi hoàng hôn. Tình yêu đến, tình yêu đi nào ai hay biết được khi trong lần gặp gỡ đã dấy lên nỗi niềm ly biệt và giờ đây phải âm thầm tiễn đưa một lần sau cuối …

“Khi yêu nghe mộng đẹp trong vòng tay

Có mấy ai ngờ chiều nay là đây

Cánh buồm theo lái

Những kỷ niệm buông trôi

Nói chi lần cuối”

Vì chiến cuộc dai dẳng nên người bạn thân thuở thiếu thời phải xếp bút nghiên đi vào quân ngũ. Tuổi đời đẹp tươi như nụ hoa nở thêm cánh nên bạn không ngại hiểm nguy, khoác lên người màu áo trận và quyết một lòng lên đường bảo vệ non sông …

“Hôm nay bạn đi gót chân theo nhịp dạ hành

Tuổi đời vừa xinh như nụ hoa nở thêm cánh

Đã phân ly một lần

Tiễn anh thêm một lần

Áo đẹp màu chinh nhân”

Chỉ một ngày ngắn ngủi mà chứng kiến hai cuộc tiễn đưa, tiễn người yêu đi lấy chồng và đưa người bạn thân bước vào cuộc chiến. Kẻ ở, người đi bao giờ cũng gợi buồn vương, thương nhớ nhưng người ở lại bao giờ cũng là người đau buồn nhiều nhất. “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”. Chiến trường biết bao hiểm nguy, đạn tên vốn dĩ vô tình nên lần tiễn đưa này đâu biết còn có ngày gặp lại …

Xem thêm:   Bún Mọc ân tình

“Tôi, anh, đôi bạn đường ta dìu nhau

Anh đi, tôi ở, mình vui được sao

Tiễn người yêu trước, đến giờ bạn đi sau

Gãy thêm nhịp cầu”

Cuộc đời này vốn mong manh như sương sớm, hợp rồi tan là lẽ thường tình. Hoa kia sớm nở tối tàn, buổi sáng có bình minh rộn rã thì cũng khép lại với buổi chiều tím mênh mông. Lầu không trăng soi, tình xưa khôn nguôi mà cuộc đời chỉ như mây bay, gió thoảng …

“Lối đi hôm nay hứa hẹn tràn đầy

Thế mà đời mình chỉ như bóng mây

Lầu không trăng soi, tình xưa khôn nguôi

Và trong tương lai là cơn gió trôi”

Chiều nay không gian như hờ hững buông lơi để mặc cho mưa bay u buồn giăng lối. Mưa rơi hay sương sa mà sao lá cỏ lại đầm đìa. Người ở lại với bao nỗi sầu thương, niềm đau dâng lên khóe mắt và kỷ niệm chợt về trong niềm cô đơn bất tận. Bến xưa vẫn còn đây nhưng vắng lặng, hắt hiu vì thuyền xưa đã xuôi về nẻo khác và đoàn tàu cũng khuất bóng trong đêm trường. Người ở lại biết bao giờ vui …

“Nghe hơi sương lạnh chỉ e trời mưa

Tay ôm kỷ niệm buồn ghi vào thơ

Kiếp mình là bến tiễn đoàn tàu trong đêm

Bến hoang im lìm”

“Hai kỷ niệm, một chuyến đi” với lời ca xót xa, ray rứt và đẹp đẽ như những vần thơ được dệt trên những nốt nhạc u buồn khiến cho người nghe bồi hồi, cảm xúc khi nghĩ đến cảnh một người đưa tiễn một người đi. Cũng là một chuyến đi nhưng mang trong lòng hai kỷ niệm, vĩnh biệt một cuộc tình và chia tay người bạn thân thiết. Dẫu là tình bạn hay trong tình yêu, người ta vẫn sống trọn vẹn với cảm xúc, nâng niu những hình ảnh cũ dù hiện tại muôn lối ê chề. Ngoài kia, bóng chiều loang màu tím thẫm và giấc mơ đoàn viên chỉ còn là ảo mộng mà thôi.

Xem thêm:   Hột gạo

TV