Vũ Khắc Khoan sinh năm 1917 tại Hà Nội. Mất ngày 12/9/1986, tại Minnesota. Từ những năm ở Hà Nội ông viết văn, kịch và dạy học – dạy lịch sử Việt Nam tại trường Chu Văn An và Nguyễn Trãi tại Hà Nội. Khi dời vào Sài Gòn, ông tiếp tục dạy tại hai trường đó và dạy cả các Đại Học Văn Khoa Sài Gòn, Đại Học Văn Khoa Đà Lạt, Đại Học Vạn Hạnh. Ông là Trưởng Ngành Kịch Nghệ tại trường Quốc Gia Âm Nhạc và Kịch Nghệ Sài Gòn. Giữa thập niên 50, cùng với nhà văn Nghiêm Xuân Hồng, và nhà văn Mặc Đỗ chủ trương tờ tuần báo Quan Điểm.Thập niên sau, cùng với nhà văn Mai Thảo, ông chủ trương tờ nguyệt san văn học Vấn Đề.
Sau 1975, ông và gia đình định cư tại Minnesota, Hoa Kỳ. Nhắc đến Vũ Khắc Khoan, thi sĩ Viên Linh viết: “Vũ Khắc Khoan lúc nào cũng lừng lững như một pho tượng.” Trên sân khấu trường Quốc Gia Âm Nhạc và Kịch Nghệ, – trong Đêm Mầu Hồng một giờ sáng, ngồi gõ bàn ngâm Hồ Trường – Đi trên hành lang Phủ Quốc Vụ Khanh Văn Hoá, bước xuống quán nhậu Hải Biên “anh đi thẳng vào đám đông như biết đám đông sắp dãn ra, để sau đó nhìn theo sau lưng anh mà ngưỡng mộ một tấm thân nam tử…”
Tác phẩm của VKK trước 1975 gồm có: Thằng Cuội Ngồi Gốc Cây Đa, kịch – Giao Thừa, kịch – Hậu Trường, kịch – Thần Tháp Rùa, kịch – Thành Cát Tư Hãn, kịch – Ngộ Nhận, lộng ngôn – Mơ Hương Cảng, tùy bút – Những Người Không Chịu Chết, kịch – Ga Xép, kịch. Sau 1975, ở Minnesota, VKK có Đọc Kinh, đoản văn – Đoản Văn Xa Nước. và thơ: Vọng Cố Nhân-Kẻ Rong Chơi-Ngỡ Xuân. Thơ Vũ Khắc Khoan cũng như văn đặc sắc ở tu từ, ý thơ đẫm hồn Thiền. SAO KHUÊ
bài kệ rong chơi
Ta thuờng ở đó
Ngã ba cuộc đời
Tầm xuân xanh biếc
Mây trắng lên khơi
Mây bay không mỏi
Xanh thẳm nền trời
Ta kêu vượt lên
Ta gào Yết Ðế
Dốc nghe khúc khuỷu
Mất hút nẻo trời
Ðèo sâu vòi vọi
Mù tắp vời vời
Vượt lên vượt nữa
Vượt mãi không thôi
Ta thường về đó
Ngã ba cuộc đời
Ta thương theo ai
Bước đi chập chững
Vừa bước khỏi nôi
U minh thảng thốt
Nghiệp chướng bời bời
Rồi từ thủa đó
Chập chờn ma trơi
Khắp nẻo cuộc đời
Ai trụ ở đó
Ta hay là Ngươi?
Ai trụ ở đó
Ngã ba cuộc đời
Tầm xuân vẫn biếc
Mây vẫn rong chơi
Ta vẫn rong chơi
Ngã ba cuộc đời.
ngỡ xuân
I.
Nửa khuya nghe chim lạ
Hót lẻ trong cành du
Thoáng lời kinh vô ký
Chập chờn ánh lửa giang đầu
Lắng nghe con chim lạ
Hót khẽ trong cành du
Chợt nhìn qua khung cửa
Bạt ngàn ngợp trắng trăng lu
II.
Xuân đã về miền Hương Tích?
Sao có hoa mơ nở trắng rừng mơ?
Hỡi ơi không trắng hoa rừng mơ
Mà trắng miền đất lạnh
Hoa tuyết bay trắng rực Ngũ Ðại Hồ
Hoa tuyết rơi liệm trắng màu hoa miền nhiệt đới
Nơi tuyết rơi chỉ ở trong thơ
Hoa tuyết bay lất phất
Nghe như rờn rợn lời tâm sự
Mưa nhỏ thở dài trong giàn dưa
Liễu-trai-chí-dị
Nửa khuya đất Hồ
Có con chồn già thùy lệ
III.
Lại nghe con chim lạ
Hót lạnh trong cành du
Lạnh ấm trà hoa cúc
Lạnh lén vào trong tôi
IV.
Tôi từ thuở xa miền nhiệt đới
Ðến đây kết nghĩa với cây du
Lòng vẫn nhủ lòng rằng thôi đừng nhớ
Ngày ngày ngồi gốc cây du
Mơ cưỡi một con trâu
Ði về miền nắng quái
Lá du như sao buổi sớm
Nhưng biết đùa với nắng mưa thu
Cũng vàng cũng nhuộm màu quan tái
Và rụng khi cành gầy ôm tuyết trắng
Ði vào thiền khoảng cuối mùa thu
V.
Nhưng bỗng nhiên im lặng
Im lặng trong cành du
Lắng tai tìm chim lạ
Nghe nhẹ bỗng cành du
VI.
Cúi đầu tưởng đến duyên kỳ ngộ
Mong manh chim lạ cành du
Rồi những khuôn mặt cũ
Cùng lận đận bên trời một lứa
Giờ đây thưa thớt
Như lá mùa thu
Ước cũ duyên thừa
Có còn tiếp nối?
Hay chông chênh sát na một thoáng
Chim lạ bỏ cành du
Cánh nhỏ vụt nhòe trong cánh tuyết?
VII.
Ngùi ngùi mái tóc mờ sương thu
Tuổi già như lác đác
Rừng phong hạt móc sa
Ðâu còn thùy lệ
Chỉ rưng rưng sầu
VKK