Nhà thơ Võ Chân Cửu tên thật là Văn Hưng, sinh năm 1952 tại huyện Phù Cát, Bình Định. Cha là cụ Văn Hiền, giáo viên thời kháng Pháp, mẹ là bà Võ Thị Hiến, quê ở Tân Thanh. Võ Chân Cửu đến với văn thơ từ khá sớm.
Mới 13 -14 tuổi anh đã làm thơ và khoảng 18 tuổi đã có thơ đăng trên các tạp chí: Văn, Bách Khoa, Thời Tập, Chính Văn, Tư Tưởng, Khởi Hành… Năm 20 tuổi, anh đã trình làng Tinh Sương (Thi Ca – 1972), tập thơ đầu tay; tiếp đó là các tập Đại Mộng (Nhị Khê – 1973), Trường ca Quảy Đá Qua Đồng (Tập san Thi Ca – 1975)…
Từ năm 1990 đến 2015, Võ Chân Cửu liên tục xuất bản 4 tác phẩm, gồm: Ngã tư vắng trăng (Thơ – NXB Trẻ), Ngọn gió (Thơ – NXB Văn học), 22 tản mạn (NXB Hội nhà văn), Theo dấu nhà thơ (Tản văn – NXB Hội nhà văn).
Ông từ trần tại Lâm Đồng ngày 23/12/2020. Hưởng thọ 68 tuổi.
Thơ Võ Chân Cửu gần với đời sống, nhưng có những nét riêng gợi cảm. Sau đây mời các bạn đọc lại thơ Võ Chân Cửu để tưởng niệm nhà thơ đã đi xa.
SAO KHUÊ
bài ca túp lều
Tặng Huỳnh Hữu Hạnh
Nhà ta xưa dại bán gỡ tôn
Về lại phố dựng túp lều mái lá
Ai hỏi đến cũng dễ tìm em ạ
Nhà ta ngay đường xe lửa – mặt tiền
Ðêm dầm dề cơn mưa dột triền miên
Anh chống mái che cho con khỏi ướt
Máng xối rách cũng hứng đầy lu nước
Nơi em thèm viên gạch đứng rửa chân
Nửa đời người lỡ đeo mộng vào thân
Nay gió núi mây trời thôi lỗi hẹn
Ðêm thức dậy vẫn không ngừng xao xuyến
Tiếng còi tàu thúc giục nỗi vu vơ.
Nơi túp lều ta sống trọn bài ca
Kẻ nối khố đắc thời nay ngoảnh mặt
Bạn hành khất chiều mang đờn đến hát
Giở nắp vung chia chén gạo vơi đầy.
Dựng túp lều ta còn đủ hai tay
Ðiều may mắn đâu dễ gì có được
Cũng có lúc anh mơ mình chức tước
Ðể thẹn thùng giấu mặt tựa vai em.
Nơi túp lều ta đã sống bình yên
Muối dưa cải đùa câu: sông có lúc
Niềm ảo diệu chỉ mình em hay được
Khi gió lùa vách trống dội lòng thơ.
chiều
Chiều nay lại nhớ thương người
Còn không lọn tóc chẻ đôi xuống cằm
Ðã từng ôm mộng xa xăm
Người ơi sao chẳng lại cầm tay nhau
Nếu tin có phép nhiệm màu
Rằng em sẽ bước lên cầu nhớ thương
Con chim khản giọng bên cồn…
mười năm
Mười năm nàng nhớ hay quên
Vầng trăng với lúm đồng tiền nghiêng chao
Ta đi mãi tận nơi nào
Tưởng khi bóng nắng buồn sao giếng trời
Mười năm nàng đã quên rồi
Ðẩy đưa chót lưỡi đầu môi lặng nhìn
Cây cao còn bóng ai in
Mùa thu còn tới để nhìn ra hoa.
Mười năm nàng đã quên ta
Thì thôi áo khoác thêm tà sương bay.
yên ả
Ðã trở lại bốn bề yên ả
Em có còn cho tôi nhớ thương
Ðã nhen một que mồi bếp lửa
Ươm mầm cây chim hót trong vườn
tháng tư
Ta chỉ giữ ngọn gió
Trên bờ môi em
Tím phới ánh hoa cát đằng
Sắc lá như sao
Lung linh qua ngọn nắng
Và trôi nhanh tháng ngày
Ngón tay khuấy đều nhịp gõ
Như giọt cà phê rơi
Nhưng ánh trăng trôi hoài trong giấc mộng
Người ơi
Thôi đành quên
ở đại lào
Anh tìm em trong hư vô
Gió tắt màn hình khua nhẹ
Cát soi thêm màu nước khẽ
Ngân nga trăng chửa xuống hồ
Anh tìm em trong hư vô
Sao như sương chẳng sang bờ
westminster
Vậy là em không hẹn
Như chưa từng thấy anh
Cây cọ dầu đứng lặng
Bông hải đường nín thinh
Tách trà đêm hoa huệ
Cho ta gọi riêng mình
Westminster tịch mịch
Kia màn sương lung linh
Vầng trăng đêm mười một
Ði mãi chưa thấy hình
Ðêm Bờ Tây
Ở đây trăng là sương
Không như trời Bảo Lộc
Bóng núi in mặt đường
Biển gầm khua lộc cộc
Một mình anh chảy dọc
Xe quét ánh đèn xa
Trán em in sợi tóc
Vuốt mãi chắc không nhòa