Trần Hữu Dũng là nhà thơ nổi tiếng hiện sống trong nước. Anh làm thơ từ lúc 18 tuổi và đã có một thời trẻ sinh hoạt trong không khí văn học Miền Nam với những tờ báo Văn, Thời Tập… Miền Nam sụp đổ cũng là khi hồn thơ Trần Hữu Dũng trải qua nhiều trăn trở. Sau đây, Trang Thơ xin giới thiệu một vài bài thơ đặc sắc của Trần Hữu Dũng. SAO KHUÊ
Trang bản thảo
Một nhà văn lưu vong
Bị cấm quay về trú xứ
Ðôi lúc nằm mơ
Thấy ô cửa nhà sáng đèn
Trang bản thảo lặng im
Nằm đó đợi chờ.
Bài thơ tháng 10
Một bài thơ trắng xoá
Nhìn từ cửa sổ nhà thờ
Trong khi chờ cơn bão đổ ụp đến
Tôi ngừng đùa giỡn với chú chó hàng xóm
Tháng 10 gợi lên những ký ức tuổi thơ đau thương
Ngọn nến đốt cháy mơ hồ điều gì không rõ
Người bạn facebook bày tỏ
Thất vọng và ý định tự tử
Giữa hàng chữ là những tín hiệu yếu ớt
Chim sẻ nâu làm tổ mái nhà
Dạ lý hương nửa đêm ngát hương dậy thì
Những con sông quê luôn có ngã rẽ bất ngờ
Và nỗi câm lặng lạnh lẽo trong ngôi nhà đá
Hơi thở mong manh, cơn ho vỡ ngực
Chẳng còn nhiều lắm những điều mong đợi.
Về miền Tây
Về miền Tây sông nước. Ngồi thơ thẩn trong vườn sầu riêng lộng gió
Ðâu rồi con trăng hò hẹn, ngôi đình âm vọng tiếng kinh chiều
Ðâu rồi hương thơm trái chín, mùi đất nồng, mùi cay khói đốt đồng
Núi rền vang. Sấm chớp báo lời sấm giảng
Mọi thứ lung linh, xoay tròn, quyến rũ
Con cá biệt tăm quay đầu về bến nước
Ngực căng tròn, em áo bà ba chèo thuyền hái bông điên điển
Buông giọng hò ngọt lịm dài theo con nước chảy
Trên những kênh lạch ngoằn ngoèo, trong mắt nhìn chân chất
Những con sếu tụ thành đàn, người người ân nghĩa trọn đời
Và sông Cửu Long triền miên róc rách vỗ về giấc ngủ
Về đồng bằng gối đầu mái rơm, tôi ngủ bình an giấc trẻ thơ.
Nghe nhạc boléro trên chuyến xe đò
Ðiệu nhạc boléro vàng vọt, dấm dứ, buồn tênh
“Trông thói đời, cười ra nước mắt…” [*]
Lâu rồi nghe ở bến phà chiều lay lắt
Gã ăn xin gảy guitar thùng bám theo xe đò, cất tiếng hát
Tâm trạng đổi mầu theo thế cuộc vần xoay
Trộn vào tiếng rao hàng, câu chửi thề, lời cầu khẩn
Bản phối âm mê hoặc, đớn đau
Ðiệu nhạc ấy chết đi / sống lại trong hồn đầy nghi ngại
Bám chặt thớ đất miền Tây giống hệt câu phù chú / lời nguyền.
[*]Một câu trong bài hát “Thói đời” của Trúc Phương.
Khúc tang ca
1.
Ước cạn chén rượu nồng
Gió xoay vòng quanh tôi
2.
Ðêm Thủ Thiêm lạnh buốt
Dế rỉ rả tang ca
Dân đen ôm mặt khóc
3.
Mặt trời đổ sụp
Xuống sông Sài Gòn
Rựng bầm ánh đỏ
Thành phố biến mất
Không ai hay biết…
Ở nhà thờ con gà Đà Lạt
Chắp tay / Cầu nguyện
Boong boong tiếng chuông
Xuyên thấu màn sương mù
Em là thánh nữ cao nguyên
Bậc thang đá đẫm sương
Hoa hướng dương nở bừng ánh sáng
Mắt nhắm / Cầu nguyện
Dáng em – Dáng tượng nguyên sơ trinh nữ
Buổi sáng tinh mơ nhà thờ Con Gà
Em thở làm hồi sinh
Rừng thông / Phố núi / Mặt hồ lung linh.