PHÁP HOAN Tên thật là Mai Công Lập. Sinh ngày 1 tháng 12 năm 1992, tại Bình Thuận. Từng sống và học tập tại Viện Phật học Ứng dụng châu Âu (Đức). Tập thơ đầu tay Lịch Mùa được xuất bản bởi AJAR press năm 2016. Ở đây ta gặp sự chuyển động của tự nhiên từ Hạ sang Thu, từ Đông sang Xuân, những cơn mưa, những dông bão, những giọt nắng, những cánh hoa nở sớm, những ban mai, chiều muộn… cũng chính là sự chuyển động của tâm cảm Pháp Hoan – một chuyển động liên tục, không ngừng nghỉ. Đồng thời hiện lên đây đó những nét sáng tạo của Pháp Hoan. SAO KHUÊ
giấc mộng đầu đông
Thiên nhiên nhẹ nhàng chuyển động
Mặt trời chậm chạp quay vòng
Trong cái bóng quá lớn của mùa thu
Bên cửa sổ, hướng vào khu vườn bóng tối
Ánh sáng tinh khiết lạ thường
Tôi thiếp ngủ
Ngoài xa một người chăn ngựa đi đến
Chàng mở cửa chiếc chuồng của những giấc mơ
Bầy ngựa trắng tự do
Lao ra ngoài thế giới
Với tiếng hí vang vọng tới bên kia vùng thảo nguyên rộng lớn
Kêu gọi giờ phút nghỉ ngơi cho cuộc đời
Bất chợt có tiếng sấm động trên bầu trời
Bầy ngựa trắng vội vàng trở lại bên trong những giấc mơ
Nhưng con bé nhất chậm chân không về kịp
Trước khi tôi thức giấc
Nó chồm lên trong dáng vẻ hãi hùng
Rồi hoá thành bông tuyết đầu tiên rơi vào bầu trời mùa đông
Deutschland, 2011-2012
xuân
Thiên nhiên sáng nay tụ tập quanh vườn lắng nghe hoa táo nở
có con rắn lục thay da bên hòn đá
lũ bướm trắng bay qua làng như một cơn lốc hoa.
không nhà, không quê hương
thiền tăng ngủ quên bên bờ suối
mơ thấy mình là cây anh đào
nở ra dưới bầu trời đầy sao.
bên trời phương ngoại linh hồn bay đi như một cánh bướm
để cảnh giới mộng cứ mãi lượn lờ trên mặt hồ.
cây thời gian
Một cái cây mọc lên
quả là những chiếc đồng hồ
khi gió ngừng thổi, lá ngừng lay
và trái thời gian
rụng xuống
lẫn vào sương mù trên mặt đất.
Những triết gia cúi mình
lặng im tìm kiếm.
Họ nghe ra hơi thở
của một con hươu
giấu mình trong sương sớm
và tiếng đàn chó săn
vọng về từ bên kia biên giới.
Trên ngọn đồi
nơi cây sồi đứng hát
thời gian lại bắt đầu
không phải bằng tiếng kim đồng hồ
mà bằng tiếng súng nổ.
ngọn đồi ký ức
Khi còn là đứa trẻ chăn bò
những hôm trời cuộn mây
trên ngọn đồi đầy gió
nhắm mắt lại và tôi thấy
bản thân mình đang bay.
Rồi lớn lên, tôi bước vào thế giới
với bao gánh nặng trên vai
ánh sáng của đời tôi mờ dần
và hồn tôi chìm xuống
như đá chìm trong nước.
Chiều nay trời nổi gió
tôi lại thấy những chú bò
đang âm thầm gặm cỏ
trên ngọn đồi của ký ức tuổi thơ.
gương
Trên tường nhà tôi có treo một chiếc gương
nó đã treo ở đó tự bao giờ
mỗi sớm mẹ soi gương vấn tóc
mỗi chiều bà soi gương đi lễ chùa.
Những khi không có ai ở nhà
gương phản chiếu lung linh vườn cũ.
Ðêm- tiếng cú kêu trong gương
tôi trở mình mơ màng trong giấc ngủ
bóng một con chim bay ngang qua cửa sổ
mang tuổi thơ và những giấc mộng đi xa.
Ôm cả ký ức vào lòng gương bao la
khi tôi treo nó trong căn nhà mới