Nhà thơ Ngô Thị Ý Nhi sinh năm 1957 tại Thừa Thiên – Huế, Tốt nghiệp Đại học Sư phạm khoa Toán; Cử nhân Pháp văn. Nghề nghiệp Giáo viên (đã nghỉ hưu). Từ năm 1990, chị đã có thơ và truyện ngắn đăng trên Tạp chí Văn; Sông Hương; Nhớ Huế… Tác giả hai tập thơ: Con Đường Thời Gian Qua, Sinh Nhật Cuối Đông. Thơ Ngô Thị Ý Nhi là thơ tình như những đóa hoa vàng nở ra giữa thiên nhiên hoang dã. Thơ ấy không nặng suy tư, những nỗi buồn chỉ thoáng qua, còn lại là ý tình thương yêu trong sáng, cho nên thơ dễ đi vào lòng người.

SAO KHUÊ

con chuồn chuồn

theo em từ thuở nhỏ

 

Con chuồn chuồn theo em từ thuở nhỏ,

Từ đâu bỗng bay về,

Như chưa hề lạc mất nhau.

Thành phố rất nhiều ngôi nhà cao

Rất nhiều mái bằng,

Rất nhiều ô cửa…

Rối bời trăm nẻo buồn vui.

Con chuồn chuồn của năm tháng xa xôi,

Ðậu ngọn chè tàu,

Bay cao,

Bay thấp…

Ðôi cánh trong veo lẫn với trời xanh.

Con chuồn chuồn dự báo cuộc tình anh.

Chùng chình những ngày áp thấp.

 

Ô cửa buồn không khép,

Liêu xiêu quán cóc bên đường.

Liêu xiêu niềm tin yêu vụng dại

Cúi đầu mười ngón tay buông.

 

Con chuồn chuồn bay qua tháng qua năm,

Bơ vơ đôi cánh mỏng

Chiều nay bỗng trở về,

Ngơ ngác tìm nhau.

Thành phố không có bụi chè tàu

 

Em,

An nhiên đậu trên dây phơi còn đọng nước

Cắt ngang khung trời xám sau mưa.

 

Xem thêm:   Nguyễn Thị Hậu

một góc chiều đà lạt

 

Gió xô nghiêng một góc chiều Ðà Lạt.

Con dốc chênh vênh, hàng thông đứng chênh vênh.

Những ngôi nhà đã vội vàng khép cửa.

Sợ gió xô nghiêng chút hạnh phúc nhọc nhằn.

 

Chiếc xe ngựa về đi ngược dốc thời gian.

Tiếng vó gõ vào nỗi buồn năm tháng.

Có một mặt trời tưởng đã chìm trong quên lãng,

     chợt hồng lên nỗi nhớ bàng hoàng.

 

Em có như ngôi nhà kia vội vàng khép cửa.

Mà tình anh hiu hắt ngọn đèn vàng.

Dưới thung kia cũng còn nhiều đốm lửa,

    lẻ loi buồn trong sương khói mênh mang.

 

Em đứng ở đâu giữa buổi chiều Ðà Lạt?

Trái tim bơ vơ trước những con đường.

Chiếc xe ngựa không còn đi ngược dốc.

Một góc chiều nghiêng về phía hoàng hôn… 

 

quán gió

 

Trở về không gặp mùa hoa.

Gió lật lá những bụi bờ hoang dại.

Dã quỳ trốn nơi đâu?

Trở về tìm quán gió ngày xưa,

Con dốc cũ chiều chênh vênh nắng đổ.

Ba cây thông không còn.

Cả chiếc cốc em cầm trên tay,

Giọt cà phê lễnh loãng.

Không phải giọt cà phê đầu đời em uống cùng anh,

Nồng nàn vị đắng.

Cái rùng mình ngoan như câu thơ.

Thương cho đến bây giờ.

Phải không anh,

Ðà Lạt không còn là Ðà Lạt của ngày xưa.

Quán vẫn gió dẫu không còn là quán gió.

Anh không còn là anh ngày cũ,

Em không còn là em ngày cũ,

Nhưng khi đặt mái đầu vào ngực anh em biết,

Mình vẫn còn nhau.

 

Xem thêm:   Hương xa

mimosa

 

Mimosa vàng trên đồi sương.

Mầu hoa như thắp nắng.

Em trở về,

Thương những bước chân quen.

Mimosa chẳng nở vì em

Chẳng nở vì một cuộc tình đã lỡ.

Chỉ âm thầm rắc những chấm vàng lên sắc lá,

Gọi mùa yêu.

Em trở về bằng chuyến xe đêm,

Như một người tình hối hả.

Em trở về gập ghềnh phố xá

Và cuộc tình trễ hẹn đã mười năm.

Gặp lại mimosa vàng cả đồi sương,

Vàng suốt mười năm mịt mù quên nhớ.

Em biết,

Mimosa chẳng vì em mà nở

Em vẫn trở về,

Như người tình lặng lẽ

Khi những chấm hoa vàng thắp nắng gọi mùa yêu

 

hướng dương

 

Phía ấy mặt trời lên!

Em đã đến với dấu chân chim sẻ

Và khi đặt vào lòng tay anh mười ngón tay nhỏ bé

Em hiểu rằng giông bão sẽ đi qua…

Nắng sẽ bình yên trải lụa trước hiên nhà

Em sẽ bình yên mỗi sớm mai thức giấc

Gọi thầm tên nhau…

Khoảng thời gian ta đánh mất từ lâu

Không còn là nuối tiếc

Hạnh phúc nở thành những bông hoa cánh biếc

Trong lòng bàn tay em…

Chỉ xin làm nốt nhạc êm,

Ngân trong lòng anh rất khẽ.

Chỉ xin làm loài chim sẻ,

Vùi mình trong lá thơm.

Nên cho dẫu trời lập đông,

Hàng cây khô chết lặng…

Cho dẫu gió phải lang thang đi kiếm tìm giọt nắng

Em vẫn bảo lòng,

– Phía ấy mặt trời lên!