Ngô Nguyên Dũng sinh tại Sài Gòn. Du học và định cư ở Đức từ 1970. Cộng tác với Làng Văn, Văn Học, Thế Kỷ 21, Gió Văn… Thơ Ngô Nguyên Dũng như những khúc ca của người du mục, với thời gian và những nơi chốn đi qua. Hôm nay một ngày cuối Thu gợi nhớ, xin cùng với nhà thơ trở lại với những khúc phố ngày xưa và hình bóng của kỷ niệm ấu thời.
SAO KHUÊ
mưa trên
thành phố vàng mã
(trích đoạn)
mưa đêm tháng mười che phủ mặt
thành phố tôi trở lại.
ngõ hẹp co ro
đèn vàng. phòng trọ một giường
tôi ôm ghì bóng tối cuồn cuộn thốc lên
những cột khói ký thác.
mưa thao thức
giấc ngủ hai mươi năm nội chiến.
những oan hồn chưa siêu thoát hiện về
cùng tôi chuyện vãn
thâu đêm.
tôi hỏi thăm những hàng me tự do
địa chỉ quán cà phê vỉa hè
đã mất hương vị của mùa màng
năm cũ. tiếng sáo trương chi vọng lại
khắc khoải một trưa nắng
chết đuối trong tách trà im gió.
con mèo già nằm ngủ say
bên ụ rác. bà hành khất
thản nhiên trật áo
cho con bú.
tôi thăm lại ngôi nhà có cây trứng cá
đã đổi chủ.
tới khấn vái tro cốt những người thân.
quá khứ càng lúc càng bề bộn trong
chánh điện ngôi chùa.
hào quang đèn màu càng lúc
càng diêm dúa. con thằn lằn từ kẽ tối
bò ra ngẩng cổ
lim dim. mùi nhang khói cúng dường
thời quá vãng.
….
trở lại thành phố
tôi châm lửa đốt những căn nhà
những con đường những cây cầu những hàng cây
những trang sử sách và văn chương vàng mã.
tôi bay lên cùng khói
tức tưởi rải tro lên trí nhớ héo mòn
trong nắng cháy
ngày âm phủ.
bài ai điếu cho cái chết của hàng cây cổ thụ ở đường Cường Để
tìm lại con đường cũ
có hàng cổ thụ
đã bị đốn tận gốc
tôi chợt nghe đâu đây oan hồn cây than vãn
trong tiếng mưa trái mùa
gõ lên mặt đường nhăn nhúm
vỉa hè mấp mô rễ già
nằm chết lõa lồ
không bóng mát che thân
đi chưa hết mùa nắng
nẻo đường khoá mù câm
cây qua đời lặng lẽ
hưởng dương chỉ trăm năm
dừng chân quán cóc ven đường
tôi vào trú mưa
gọi ly cà phê nóng
không đường không sữa không trí nhớ
nuốt xuống cơn đau những vết chém chưa kéo da non
và tưởng niệm cái chết của hàng cây không người vuốt mắt
ánh nắng ngày chợt tắt
thớ xương gỗ vừa nhú lên một chồi lá
kiêu hãnh thách thức
tính man rợ của loài người
“nói, chắc bác không tin”, cụ già bán quán tâm sự.
“tối tối những hồn ma cổ thụ
lại ghé ngang quán, gọi thức uống
và thầm thì hỏi thăm những người bán hàng rong.
uống xong, họ trả tiền sòng phẳng
bằng giấy bạc vàng mã, rồi lẳng lặng
kéo nhau về hướng sông,
tan biến trong sương khói.”
tôi chép vội vào sổ
lời ai điếu trong ngày
con đường và thành phố
để tang những hàng cây
khuya ấy
tôi chiêm bao thấy
bóng ma cây hiện về kể chuyện
từng mẫu từng mẫu hàng trăm mẫu
rừng hoang ngút ngàn đại thụ
chỉ sau một ngày
bị lũ lâm tặc đốn sạch cưa khúc
cùm xiềng quấn xích chất lên xe tải
chở đi biệt tăm
“ôi! còn đâu những cánh rừng hai mùa rực rỡ
thuở cầm thú và côn trùng nhiệt đới
núi đồi và thung lũng
ghềnh thác cùng mưa nắng
hợp xướng réo rắt những đêm trăng
san sớt nhau mỗi hạnh phúc huy hoàng
mỗi khổ đau tang thương
mỗi bất trắc tai ương
thời chiến tranh và thiên tai
xin ngỏ lời ai điếu
nguyện cầu hương linh cây sớm về nơi an nghỉ
sau cùng.”
giấc mộng tôi vá víu
chim sẻ rủ bướm về
cùng ve sầu tụng niệm
khăn sô vấn lê thê
kể từ dạo ấy
tôi mất ngủ
và vướng phải hội chứng năng động
suốt ngày đêm
tôi xé vụn ngôn ngữ
đắp vá lại khu rừng mưa
đã có lần bị lũ người quỷ ám huỷ diệt
tôi hối hả tái tạo một địa đàng
chỗ muông thú cùng côn trùng và gió ngàn cất tiếng hát
chỗ mặt đất đầm đìa cỏ lá
chỗ tôi hứng ánh sáng những bình minh những hoàng hôn
và những đêm trăng tròn
cất vào ngàn trang bản thảo
tôi đem về thành phố
rưới chữ lên những nấm mộ cây
đường Cường Ðể
thốt nhiên
từ rãnh nứt những gốc cổ thụ
túa ra ngàn cánh bướm
chấp chới tản mác
vào quá khứ
biệt tăm
(10.2020)