KC Nguyễn sinh ở Sài Gòn. Theo học Trường Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt sau trung học ở Gia Long. Định cư ở Canada năm 1985. KC bắt đầu làm thơ khi còn nhỏ. Cô viết: “Rất, rất nhiều năm về trước, một cô bé đứng ngẩn người nhìn sân trường của mình phủ đầy hoa phượng. Cô thấy nó đẹp quá. Hình ảnh cái sân trường đầy bụi theo cô suốt đời… Vậy là bắt đầu cái gọi là hồn thơ.” Kể từ đó, KC miệt mài làm thơ. Từ những ý thơ về tình yêu hoa mộng đến ý thức về những phận người. “Viết khi thức và khi ngủ. Vì biết đâu. May ra thơ nói lên được cảm xúc của người đứng trong đêm lạnh. May ra thơ hiểu được nỗi buồn làm trũng đôi mắt những người đàn bà đen, gầy… May ra thơ sẽ dẫn chúng ta về một làng quê Việt Nam để thương những người đội nón làm đồng, thiếu ăn, thiếu thuốc…” Sau đây Trang Thơ xin giới thiệu một vài bài của KC trong tập Chiều Tình Yêu.

SAO KHUÊ

nhớ

 

anh ra đi

để lại vết nhăn trên áo lụa

những vết hằn

buốt từ ngực tới chân

 

con sò chờ vầng trăng rằm thu nhỏ

con cú mèo ngủ ban ngày chờ đêm

trái tim nằm im lìm

chờ nỗi nhớ ra đi

đâu biết các ngăn của mình đầy mộng tưởng

một dòng linh dược

nuôi nỗi nhớ

và anh

 

đâu biết nỗi nhớ là sắt se

là quắt quay

là ray rứt

là bàn tay choàng dậy giữa giấc mơ không đầu không đuôi

trong bóng tối sờ soạng

tìm anh

 

đâu biết

nỗi nhớ

đi chậm hơn thời gian

đâu biết sự bất tử là của những mối tình chết yểu

 

đâu biết

ngày nào

vai không mềm lụa áo

mắt không sắc như dao

tro tình yêu không bay trên biển ơ hờ

bàn tay không bị giấc mơ đánh lừa

tháng năm những cái cọc thâm trầm không di động

nỗi nhớ vẫn còn sắt se

ray rứt

quắt quay

quay quắt

hay cuối cùng

mọi thứ

đều bắt kịp thời gian.

 

Xem thêm:   Thơ bằng hữu

saigon để lại sau lưng

(trích đọan)

 

để lại Saigon sau lưng nhiều năm trước

không buồn nhìn lại

những con đường đau và chết cũng như người 

 

để lại ngôi trường áo trắng toàn con gái

chẳng bao giờ nghĩ đời chán ngắt khi không có con trai

mùa mưa những con sâu bé từ ngọn cây giăng tơ xuống

biết trước một ngày không được bay  

 

để lại nhà thờ Ðức Bà cao giữa phố  

tín đồ hạng chót đứng xa xa

bài giảng nghe câu được câu không, kinh chưa thuộc

chúa có bỏ đi, cũng là vừa

 

để lại nỗi buồn mới manh nha mà đã lớn

nước mắt chưa kịp mặn đã rơi

thực tế lăm le nhìn vào mắt

tàn tích nào còn lại của ngày vui

ngoảnh lại, Saigon là khuôn mặt

thật là lạ mà cũng thật là quen

thì ra bụi thời gian đóng đầy mà trái tim vẫn mỏng

một khoé miệng hờn cũng làm động vết thương 

 

ngoảnh lại để nghe tiếng thở dài

giữa tiếng cười chưa hết đỏ

và tiếng nhạc và áo quần và sàn nhảy

Saigon bây giờ hao hao đô thị Mỹ

giấu trong một xó là nỗi buồn tôi để lại đằng sau

chiều tình yêu

 

nói yêu, nhớ hàng cây hoa hướng dương hai bên

con đường chạy suốt lên cái dốc cao dẫn tới ngọn đồi nơi mở đầu mùa

rung cảm

ngây thơ, thử vị ngọt còn lại của chiếc hôn sâu kiểu Pháp

mắt mở to

 

nói yêu, hơi ấm ngón tay em

trên môi anh

nhẹ như hơi nước

nói yêu, thế giới mơ hồ ta sống

mộng và thực pha chung

 

đổ tràn ra

chúng ta thở

và say khướt

 

nói yêu

bẻ cong tất cả kích thước mà ta biết

chiều dài chiều rộng chiều sâu chiều thời gian

trộn nhào thứ tự chúng

 

nói yêu như ngày nào

ta thốt

làm như ta biết gốc nguồn của cái chữ ban sơ

làm như nó được ngâm trong bất diệt

làm như nó còn mãi thực, dù ta không

 

hoa chẳng bao giờ chết

vẻ đẹp được tạo ra để tồn tại, đừng để tâm

những người không biết thượng đế có hay không có

tình yêu, tạo theo hình ảnh của chúng ta

nằm trên chiều thời gian

loã lồ, trầm cảm

 

gọi hàng cây hoa hướng dương bên đường dẫn tới một chiều riêng