Từ Facebook Phạm Minh Vũ
Sáng nay, nghe thông tin Saigon tiếp tục phong tỏa thêm 1 tháng, Dân lao động trụ lại hi vọng dịch sớm qua đi, cuộc sống sẽ ổn trở lại – đã bất lực, không còn tiền, không ai hỗ trợ và quyết định đào thoát về quê. Ngay lập tức công an lập rào chắn chặn lại, yêu cầu bà con ai ở đâu thì ở yên đó, quay lại trọ.
Mấy hôm nay, tôi xem nhiều clip Dân quận 7 và Bình Tân đã kéo lên phường khu phố đòi tiền hỗ trợ. Người nghèo, lao động thu nhập thấp, mưu sinh ngoài đường đã quá lâu nhốt ở nhà họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vì cuộc sống của họ xung quanh tờ vé số, lon chai trong thùng rác…
Người nghèo yếu thế, không thu nhập chính phủ không lo được cho họ thì hãy để họ về quê tự lo.
Tôi chưa thấy chính phủ nào lại đốn mạt và bại hoại như CP Việt Nam!
Tại sao cấm họ về? Ở lại sẽ chết vì đói chết vì y tế quá tải sao?
Hôm qua báo chí nói 5 bệnh viện ở Bình Dương từ chối nhận người cấp cứu, sau đó người ta về trọ và đã chết trong sự oan ức.
Họ chết không phải không cứu được, chết vì cách chống dịch sai lầm. Không kế hoạch chống dịch đúng đắn, toàn chỉ thị và nghị quyết nặng tính cách mạng. Không có chính sách minh bạch hỗ trợ người nghèo, doanh nghiệp đã gây ra tình trạng khủng họa và thảm hoạ.
Những người này là nạn nhân của chính sách sai lầm, họ bị chính phủ mặc kệ và bỏ rơi. Không còn đường sống phải về quê. Song, họ sẽ bị dư luận chỉ trích vì thiếu ý thức.
Nhưng, họ là Dân đen nên bị chỉ trích thôi. Chứ con cháu bí thư, các tỉnh sẽ sẵn sàng đợi lệnh để mở chốt cho bí thư chở con gái ra thẳng sân bay sang Mỹ du học. Vì có quyền và có tiền, báo chí sẽ phớt lờ xem như đó là điều bình thường, nhưng Dân không còn đường sống, ngay lập tức bị cho là thiếu ý thức.
Nhìn đất nước hôm nay, đồng bào ta quá khốn khổ vì những kẻ ngồi phòng lệnh sợ trách nhiệm triệt đường sống, mặt khác lại tung hô kẻ có tiền và có quyền.
Ta thật sự thấy nhục nhã, nhục vô cùng khi các quốc gia khác lo cho Dân từ an sinh xã hội tới Vx. Còn đây chống dịch trong phòng lạnh mặc kệ Dân sống chết ra sao.
Các ông ở biệt phủ có kẻ hầu người hạ có bao giờ nghĩ về họ. Nghĩ về đồng bào ta không còn đường lùi…
Ép họ quay lại câu hỏi họ sẽ ở đâu khi chủ trọ đuổi? Ăn gì khi tiền không còn một xu?
Nhục, nhục nhã vì một chính phủ bất tài lại bất lương. Một chính phủ không vì Dân.