Từ Sài Gòn, chúng tôi đi xe Phương Trang đến Châu Đốc. Tại bến xe Châu Đốc có một đội xe ôm, giá cả theo quy định. Khi tôi ngỏ ý muốn đi Búng Bình Thiên về trong ngày, họ nói số tiền, không phải trả giá.

Con đường từ thành phố Châu Ðốc vào Búng Bình Thiên hai bên rực màu hoa vàng. Người chạy xe ôm nói với tôi rằng, hoa bên đường là trồng đồng loạt chứ không phải mỗi nhà muốn trồng sao thì trồng. Thảo nào, cây lên cao đều và ra hoa cùng lúc, đẹp đến vậy.

Hôm đó, do ảnh hưởng cơn bão xa nên trời lúc mưa, lúc ráo. Tay xe ôm trấn an tôi khi bầu trời phía trước một màu xám chì đầy đe dọa: “Xứ này mưa đó, tạnh đó, chị đừng lo. Như kiểu mưa đám mây thôi”.

Quả vậy, vừa qua đoạn đường nắng nhẹ thì lào rào mưa bay. “Không cần mặc áo mưa đâu, tin tôi đi, hết khúc này sẽ nắng trở lại”. Ðúng là thổ công.

Cứ thế, chúng tôi vào đến Búng Bình Thiên, cách thành phố Châu Ðốc khoảng 35 km với trời lúc mưa, lúc nắng. Và hoa vàng thì vẫn sáng rực bên đường dẫu cho bầu trời có sầm lại đi chăng nữa.

Hoa vàng hai bên đường

Hôm đó là ngày rằm, một điều khá dễ thương nhìn thấy trên đường là những chiếc xe kéo tay chất đầy hoa vạn thọ được những người phụ nữ đẩy đi bán dạo. Chúng tôi ghé vào chợ cũng toàn hoa vạn thọ. Vàng rực, tươi tắn, hiền hòa.

Theo các tài liệu, Búng Bình Thiên còn có tên gọi khác là Hồ Nước Trời thuộc huyện An Phú, tỉnh An Giang. Hay còn gọi là hồ nước bình yên do Trời ban. Có hai búng (hồ): búng lớn và búng nhỏ. Búng Bình Thiên là búng lớn với diện tích mặt nước khoảng 193ha, độ sâu trung bình là 6m. Búng nhỏ có diện tích mặt nước khoảng 10ha và độ sâu trung bình 5m. Với diện tích như vậy, Búng Bình Thiên được coi là một trong những hồ nước ngọt lớn nhất miền Tây Nam Bộ, còn được ví như Biển hồ thu nhỏ của miền Tây.

Xem thêm:   Phở "đỏ"

Ðiều đặc biệt, trong khi các sông, kênh rạch gần đó nước đục ngầu màu phù sa nhưng nước trong hồ lại trong xanh và mực nước chỉ dâng lên rồi hạ xuống chứ không chảy. Người ta cho rằng, có lẽ do cấu tạo như một túi nước, chỉ thông với sông Bình Di theo hướng ngược dòng nên không bị dòng chảy làm xáo động.

Riêng tôi thì nghĩ, cái tên Hồ Nước Trời như một ân sủng mà thiên nhiên ban tặng cho nơi này, có một không hai bởi cấu tạo địa chất đặc biệt, quá tuyệt vời. Không chỉ nguồn nước mà còn nguồn lợi thủy sản.

Bình yên trên Búng Bình Thiên

Có nhiều chuyện dân gian về Búng Bình Thiên, rằng ở cuối thế kỷ 18, khi đó chưa có hồ nước, vào một mùa khô hạn, một viên tướng của nhà Tây Sơn là Võ Văn Vương khi hành quân tới khu vực Búng Bình Thiên đã dâng lễ vật cúng trời đất để tìm nước cho binh sĩ. Khi ông rút gươm đâm xuống đất thì có một dòng nước trào lên đọng thành hồ nước trong vắt. Từ đó, hồ nước được người dân đặt tên là Búng Bình Thiên hay còn gọi là Hồ Nước Trời.

Một truyền thuyết khác, khi chúa Nguyễn Ánh trốn chạy quân Tây Sơn, lúc qua khu vực Búng Bình Thiên do khô hạn, không có nước uống nên đã rút gươm đâm xuống đất để xin trời ban nước.

Cả hai câu chuyện trên đều do người xưa đặt ra, kể lại, để nói lên sự linh thiêng và kỳ bí của hồ nước.

Ðến Búng Bình Thiên phải đi thuyền trên lòng hồ mới cảm nhận được sự ưu ái của thiên nhiên dành cho nơi này. Chúng tôi thuê một chiếc xuồng máy đi lòng vòng trên hồ. Không khí trong lành, gió mát, nước trong xanh. Những chiếc ghe thả lưới trôi chậm, cảm giác mọi thứ nơi đây đều chậm rãi, thong dong như cuộc sống của người dân mà hầu hết là người Chàm. Một thánh đường Hồi Giáo nhìn ra hồ. Những cô bé mới lớn trong trang phục Chàm, khăn trùm đầu thả bộ trên con đường làng nhỏ, rợp bóng cây tạo nên một nét rất riêng, bình yên, nhẹ nhàng mà khó nơi nào có được.

Mua hoa vạn thọ

Thời điểm chúng tôi đi là cuối mùa nước nổi ở An Giang, nước trong hồ đã vơi bớt so với điểm đỉnh lũ. Và như đã nói ở trên, trời lúc mưa lúc nắng, nên thật tuyệt vời khi chúng tôi có một buổi đi chơi thật khó quên.

Xem thêm:   Một vòng New York

Nắng vừa sáng rực một phía hồ, liền đó từ rất xa, trước mặt, mưa đang dần tới, đường chân trời mịt mù mưa bay. Rồi mưa lướt qua chúng tôi, nhẹ nhàng vừa đủ để cảm nhận gió lạnh và mưa ướt mềm vai thì trời lại tạnh ráo, không để lại chút dấu vết nào trên bầu trời ngoài những vệt nước đọng lại trên áo, mũ, những tấm bạt.

Ði một vòng quanh hồ tưởng như mọi thứ trên đất liền không tồn tại, như mình đã rời xa phố thị lâu lắm rồi. Chỉ có tiếng sóng vỗ mạn thuyền, tiếng người gọi nhau trên hồ và tiếng chim kêu gần rồi xa…

Bước chân rời khỏi ghe lên bờ, giật mình như vừa bềnh bồng trong một giấc mơ, có thời gian trôi thật chậm đến ngỡ ngàng. Tôi nấn ná đứng lại cố vớt vát những tấm hình khi bất chợt nhìn thấy một phía hồ nắng hé vàng, đẹp đến bâng khuâng, ngơ ngẩn.

Chụp hình lưu niệm với hai cô bé người Chăm

Mấy cậu bé chèo ghe trôi chậm đang tung lưới bắt cá. Lưới có vẻ nặng so với sức vóc tuổi mười ba, gầy nhom, không bung nổi lên cao mà tôi thì ham chụp cho được một tấm hình tung lưới hết cỡ. Một cậu bẽn lẽn nói với tôi: “Tụi con đang tập lưới cô ơi!”.

Hai cô bé tuổi trăng tròn trang phục đen, khăn trùm đầu cũng màu đen bỗng xuất hiện trước ống kính của tôi. Tôi gọi hai cô bé lại và xin chụp một tấm hình làm kỷ niệm trước Thánh đường Hồi giáo Mas Jid Khoy Ri Yah ở bên bờ Búng Lớn.

Xem thêm:   Ghé thăm Đan Mạch

Hai cô bé cười e ấp và rồi cũng đồng ý. Một vài xe quà rong quanh đấy. Hóa ra các cô bé từ trong một lớp học túa ra ăn quà. Tôi cũng vừa thấy người bạn đồng hành với tôi đang thưởng thức cái bánh bò nướng và khen rằng rất ngon.

Chiều xuống chậm. Người xe ôm hỏi chúng tôi còn muốn đi đâu ở Châu Ðốc nữa không thì đi mau kẻo muộn. Chương trình còn nhiều nơi trong ba ngày ở đây, dù biết rằng chỉ cưỡi ngựa xem hoa nhưng khi rời đi tôi cứ thấy lòng mình nao nao, luyến nhớ.

Tập thả lưới

Khi gõ những dòng này thì tôi hiểu ra được, nếu ai đã từng đến Búng Bình Thiên một lần, dù mùa mưa hay nắng, dù mùa nước đầy hay vơi sẽ luôn nhớ mãi  cái cảm giác bình yên, nhẹ nhàng mà sâu lắng hiếm thấy ở một nơi nào khác.

Theo ý tôi, Búng Bình Thiên là một nơi còn tương đối hoang sơ, chưa có nhiều dịch vụ du lịch nên tiện nhất là dạo chơi trên hồ một ngày rồi quay trở lại thành phố Châu Ðốc nghỉ ngơi để hôm sau còn đi nhiều nơi khác như Núi Cấm, Chùa Hang…

Ðêm Châu Ðốc có nhiều món ăn để lựa chọn, ngon nhất, với tôi, vẫn là món bún nước lèo sau khi đã thưởng thức những món hải sản. Ðặc biệt, bánh mì Châu Ðốc khá ngon. Hôm đó dù đã ăn tối no nê, nhưng ngang qua một xe bánh mì gần khách sạn, thấy người mua xếp hàng trước tủ kính bày nào là bơ, pa tê, thịt nguội, thịt thưng, rau, dưa… quá hấp dẫn khiến chúng tôi phải dừng chân lại và mua mỗi người một ổ, kèm theo hộp cơm rượu cũng ngon “bá cháy”. Khi về nhà, tìm trên Google, tôi mới biết bánh mì Châu Ðốc ngon có tiếng ở An Giang.

Trên đường từ tp Châu Đốc đến Búng Bình Thiên

ĐTTT