Hôm nay, Như Sao xin gởi đến các bạn một chuyện cảm động về tình cha con đầy tính nhân văn.
NS.
Năm 1989, một trận động đất 8.2 độ richter đã gần như san bằng xứ Armenia, giết chết trên 30,000 người chỉ trong vòng chưa tới 4 phút.
Giữa sự tàn phá và những đổ nát khủng khiếp, một người cha đã để vợ mình an toàn ở nhà, chạy tới ngôi trường con ông học, để chỉ thấy tòa nhà dẹp lép như cái bánh pancake.
Sau chấn động tinh thần đầu tiên, người cha nhớ lại lới hứa của mình với con: “Cho dầu có gì xảy ra đi nữa, cha vẫn có mặt ở đó với con.” Và nước mắt bắt đầu trào ra. Khi ông nhìn cái đống đổ nát mà xưa kia là ngôi trường, ông cảm thấy hầu như là vô hy vọng, nhưng ông không quên lời hứa của ông với con.
Ông bắt đầu chú tâm tìm ra cái nơi ông dẫn con trai vào lớp mỗi sáng. Ông nhớ lớp của con ông nằm ở góc bên trái của tòa nhà bèn chạy tới và bắt đầu đào qua đống gạch đá.
Trong khi ông đang đào bới, những phụ huynh tuyệt vọng khác cũng vừa đến, bóp chặt con tim, kêu lên: “Ôi, con trai tôi! Con gái tôi!” Những phụ huynh khác có suy nghĩ hơn, cố gắng kéo ông bố ra khỏi khu đổ nát. Họ nói: “Trễ quá rồi! Lũ trẻ chẳng còn sống đâu! Ông chẳng còn làm gì được đâu”
Với mỗi phụ huynh, ông chỉ có một câu: “Ông/bà có bằng lòng giúp tôi không?” Và ông tiếp tục đào, lật hết tảng đá này tới tảng đá khác, với hy vọng tìm được con trai.
Ông đội trưởng đội cứu hỏa đến cũng cố gắng lôi ông ra khỏi đống gạch và đá của ngôi trường. “Lửa đang bùng lên đấy. Nguy hiểm lắm. Để chúng tôi lo dọn dẹp. Ông về nhà đi!” Nghe nói thế, người cha đầy lòng thương con chỉ nói: “Ông có bằng lòng giúp tôi không?”
Người cảnh sát cũng vừa xuất hiện. Ông ta la lên: “Ông điên rồi. Mọi sự đã rồi. Ông chỉ làm nguy hiểm lây cho những người khác thôi. Về đi! Về đi! Để cho chúng tôi lo.” Trước những lời của viên cảnh sát, ông chỉ nói độc một câu: “Ông có bằng lòng giúp tôi không?”
Chẳng ai giúp ông cả. Một cách can đảm, ông tiếp tục công việc một mình vì ông muốn biết con trai ông còn sống không hay đã chết. Ông đào suốt 8 tiếng đồng hồ, rồi 12 tiếng, 24 tiếng…36 tiếng. Thế rồi, vào giờ thứ 38, ông lật một tảng đá lên thì nghe tiếng con trai ông. Ông gào lên tên con mình. “Armand!…” và ông nghe tiếng con ông đáp lại: “Bố! Con đây, bố. Con bảo các bạn con đừng lo. Nếu bố còn sống, thế nào bố cũng cứu con, và cả bọn sẽ được cứu. Bố đã hứa với con mà, Cho dầu xảy ra chuyện gì đi nữa, bố luôn luôn ở bên con. Và bố đã làm đúng như thế, bố ơi.”
“Ở bên trong đó ra sao? Con cho bố biết đi.”
“Có 14 đứa, trong tổng số 33 đứa, hiện có mặt ở đây. Chúng con sợ hãi, đói và khát, ơn trời bố đã có mặt ở đây. Khi tòa nhà đổ xuống, nó tạo thành một cái chỗ trống, hình một tam giác, nhờ thế chúng con được sống.”
“Bây giờ, con đi ra đi!”
“Không, bố ơi. Để cho những đứa khác ra trước, vì con biết rằng thế nào bố cũng cứu con. Bố chẳng nói luôn luôn ở bên con đó sao!”

Bảo Huân Microsoft AI
NS (theo Mark V. Hansen)