Những kỷ niệm tuổi thơ, nhất là tiểu thơ nghèo khó nhưng chan hòa yêu thương, bao giờ cũng gợi lên những xúc động ấm áp cho người đọc. Sau đây là chuyện về những mũi len của thời thơ ấu trong gia đình được một cô bé kể lại với giọng văn trong sáng, chân thành. Mời các bạn cùng đọc và chia sẻ. NS

Chiều nay, trên đường đi chợ của người Hoa, đang rất mệt, tự nhiên lọt vào mắt con một hình ảnh cũ đến mức không thể tưởng tượng: một bà già Pháp ngồi thong thả đan len. Bất giác nhìn bà, con mỉm cười bâng quơ.

Lâu rồi, con không thấy nhà mình có ai cặm cụi ngồi đan len nữa.

Nghề đan len của mẹ đã cùng ba nuôi hai chị em con khôn lớn. Nhớ những tháng ngày “2 cúp 1 đỏ, thậm chí “3 cúp 1 đỏ”, dù hè nóng hay đông lạnh, cứ rửa chén xong, là mẹ thắp cái đèn hột vịt, lụi cụi ngồi đan áo cho người ta. Cũng vì những tháng ngày đó mà giờ mắt mẹ đã kém đi nhiều.

Thời đó, mẹ đan len, dì đan len, cô đan len… chỉ mong nhanh nhanh cho người ta đến thử. Họ hài lòng thì đan nẹp cổ, kết nút xong là lấy được tiền. Còn không, thì tháo ra làm lại, khi đó, hai chân mày của mẹ nhíu lại dữ lắm! Ðan xong, có tiền, lại còn sót chút len thừa, mẹ đan áo cho ba, cho hai chị em con. Ba là người lớn, áo len của ba cũng chỉ chen một hai màu. Còn áo con nít, biết bao nhiêu là màu, bảo đảm không “đụng hàng”.

Xem thêm:   Khi con đau, hãy siết chặt bàn tay của Mẹ…

Ngày nhỏ đi học, áo quần con luôn xoàng xĩnh, nhưng áo len, có mấy ai bằng. Khi ấy, con khoái cái áo có mũ, đính hai cục bông len. Lớn một chút, con mê cái áo màu xám mẹ đan, được dì thêu thêm cái mũi neo màu hồng. Giờ nghĩ lại thấy thương biết mấy là thương, không biết dì xin ở đâu rất nhiều len dệt thảm vụn người ta bỏ đi. Vậy là “phụ nữ lớn”, “phụ nữ bé” trong nhà hì hụi ngồi nối, “phụ nam” duy nhất quấn len. Cả nhà mặc áo đan bằng thứ len đó, hai màu vàng nâu ám ảnh con đến bây giờ. Bên ngoài nhìn cũng mát mắt, chứ bên trong toàn gút nối. Mẹ an ủi: “Vậy cho cái áo dày, thêm ấm đó con”.

Thắm Nguyễn

Lâu lắc rồi, mẹ nhớ không? Hồi mẹ còn đan len mỗi tối và con còn bé tí, con thường bắt mẹ duỗi chân ra, để con nằm lên chân mẹ. Con cứ nằm đó mà ê a với mẹ. Mới đầu cái bo áo ngắn ngủn, tượng hình dưới đôi que đan. Rồi vạt áo dài dần ra, con có thể kéo đắp như cái mền.

Lúc đó con chỉ biết vui sướng vì có mẹ. Có nhiều khi thấy mẹ đan như người say mà con không hiểu vì sao. Sau này lớn một chút con mới biết, không chỉ để kiếm tiền, những động tác lặp đi lặp lại đó, còn giúp mẹ có một cái cớ để tạm quên đi những khó khăn chồng chất. Chỉ cần mẹ lơi tay, là những ám ảnh, những nỗi lo sợ sẽ đổ ập xuống, đè nặng lên trái tim một người mẹ trẻ rất mực yêu con mà không biết làm sao cho con đủ ăn đủ mặc.

Xem thêm:   Trở về thế giới tuổi thơ

Ở nhà bà ngoại đan giỏi nhất. Dì với mẹ thừa hưởng được 80% của ngoại. Còn con, chắc được 5% của mẹ thôi. Mà mẹ cũng chẳng ham truyền nghề cho con, thời nay mấy ai ngồi tỉ mẩn làm con tít đơn, con tít đôi, làm hoa cúc…

Chiều nay thấy bà già người Pháp ngồi đan len, tự nhiên con thèm có đôi que đan, có vài ba búp len xanh, trắng, và thêm một màu gì nữa nghĩ hoài không ra, để đan một cái khăn quàng.

Len, một từ gợi cho con bao nhiêu thương nhớ, mẹ ơi.

NS

(theo blog của MLan)