Các bạn có tin ở đồng tiền may mắn không. Tin rằng nó sẽ mang đến cho bạn sự an lành, niềm vui và hạnh phúc. Nhân vật trong câu chuyện sau đây, qua những vui buồn của cuộc sống, đã tin ở điều đó, cũng như đã gởi tình thương trọn vẹn cho bà nội của mình. NS  

Hôm ấy là Chủ Nhật. Chúng tôi đến mộ ông nội để thăm ông và trồng cây hoa dạ lan hương cho mùa xuân.  Khu nghĩa trang thật yên tĩnh. Bà nội tôi vừa cắt cỏ vừa lầm thầm cầu nguyện.

Có lúc đang nhổ cỏ với bà nội, tôi ngừng lại hỏi bà xem có thể ngồi lên ngôi mộ được không. Bà nói cứ việc ngồi nghỉ cho khỏe, đây là “nhà” của ông nội, mai mốt bà cũng ở trong một cái nhà như vậy. Nghe bà nội nói, lòng tôi chợt thấy buồn.

Sau khi cha mẹ từ trần, chúng tôi sống với bà nội. Những đêm hè, bà nội thường ra xích đu ngồi nghe tiếng dế nỉ non. Ban ngày, bà nội đan móc khăn hoặc áo, còn tôi và chị tôi đùa nghịch cạnh bà. Lâu lâu ngước nhìn qua mục kỉnh, bà nội cười khi thấy chị em tôi đùa vui.

Ðêm nào cũng vậy, trước khi đi ngủ chị em tôi cầu nguyện cùng bà nội. Tuy đã già, bà nội vẫn khỏe mạnh, nhân hậu, hay cười. Nụ cười của bà luôn tỏa sáng, rất dễ cảm dễ thương. Tới khi tuổi hạc đã cao, gối mỏi lưng còng, bà nội vẫn chống gậy đi lại hàng ngày và thường xuyên đi thăm bà con láng giềng.

nhung-dong-tien-tuoi-nho

Thắm Nguyễn

Những ngày ấy, khi chúng tôi còn nhỏ, bà nội thường căn dặn: “Các con phải cẩn thận lúc đi đứng, chạy nhảy. Bà dặn các con như vậy vì bà đã bị ngã khi còn nhỏ, trầy cả hai chân, khuỷu tay cũng bị xước, vẫn còn vết sẹo đây này. Các con nghe lời bà và nhớ nhé, đừng vội vàng bao giờ cả!”

Xem thêm:   Truyện con dế ở Quảng Trường Times Square

Lời khuyên của bà nội bao hàm cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bà đã dạy chúng tôi nên người bằng cách nói giản dị như thế. Chị em chúng tôi mỗi khi có chuyện gì đều tìm đến bên bà.

Sáng Chủ Nhật hôm đó, khi chúng tôi đến mộ ông nội, cắt cỏ xong thì thấy hiện ra một đồng tiền ngay trước mộ bia. Bà nội nói: “Nhìn kìa! Ðó là một đồng tiền may mắn. Con hãy nhặt lấy và cất đi!” Còn nhỏ nên tôi tin đó là phép màu.

Hôm đó, tôi học được bài học về đồng tiền may mắn. May mắn vì mình thấy mà người khác không thấy. Ðó là tặng vật nhỏ bé từ trời, bà nội hay nói vậy. Bà dặn: “Khi nhặt lên, con phải nói: Ðồng tiền ơi! Hãy mang lại sự may mắn, vì tôi là người duy nhất nhặt được và cất giữ!” Bà nói, giọng chân thành. Giọng bà  ngọt ngào như khi ru chúng tôi ngủ. Lắng nghe lời dạy bảo của bà, tôi cảm thấy như bà đang chia sẻ điều bí mật của vũ trụ vậy.

Tôi vừa nhìn vào đồng tiền kỳ lạ trong tay, vừa đọc “thần chú”, đồng thời nghĩ về những ước mơ của mình. Tôi muốn biết đi xe đạp, học giỏi, muốn bà luôn ở bên chúng tôi, muốn mình mau lớn để có thể giúp đỡ bà… Bà nội nhìn tôi mỉm cười, làm như bà biết tôi đang nghĩ gì vậy.

Xem thêm:   Dòng chữ trên tường

Trong ánh nắng ấm áp của mùa xuân, ngay giữa nghĩa trang, tôi lặp lại điều ước: “Mong bà nội sống mãi với chúng con!”

Bà nội nói: “Hãy giữ mãi đồng tiền may mắn đó, vì điều ước nào cũng vậy phải mất nhiều thời gian mới thành sự thật.” Về nhà, tôi cất đồng tiền vào chiếc gối. Lúc ấy, tôi cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.

Rồi một ngày nọ, bà nội đi vào cõi vĩnh hằng. Tôi lấy đồng tiền may mắn ra và nắm chặt trong tay, tôi nghĩ rằng điều tôi ước đã không thành sự thật. Và rồi tôi cũng sẽ phải đi thăm viếng bà nội ở nghĩa trang như vẫn thường đi thăm ông.

Khi an táng bà nội, tôi lại thấy một đồng tiền nữa. Tôi tự hỏi: “Sao tôi lại thấy đồng tiền may mắn vào một ngày như thế này?” Tôi định không nhặt nó, nhưng nhớ đến bà nội nên tôi lại nhặt. Khi về nhà, tôi lấy tách uống trà của bà nội và đặt đồng tiền đó vào, rồi đặt chiếc tách gần bức di ảnh của bà nội.

Ðến nay, tôi đã có cả trăm đồng tiền may mắn. Tôi thừa hưởng giác quan thứ sáu của bà nội về việc tìm những đồng tiền này.

Giờ đây, khi cần quyết định điều gì quan trọng, tôi lại nhớ đến bà nội và những đồng tiền may mắn kia. Ðó là những dấu hiệu màu nhiệm đối với những gì tôi mong ước. Tôi tin rằng bà nội vẫn dõi mắt theo phù hộ chị em tôi suốt cuộc đời.

Xem thêm:   Con chim nhỏ của buổi sáng mùa Đông

Có lẽ điều ước ban đầu của tôi với đồng tiền may mắn đã thành hiện thực: “Bà nội không chết”. Vâng, mỗi khi tôi nhặt lên một đồng tiền thì tôi lại nhớ về bà nội. Tôi thấy bà vẫn chống gậy, chậm rãi bước đi, cẩn thận canh chừng từng bước chân. Tôi vẫn nghe tiếng bà ru tôi ngủ và tiếng cầu nguyện lâm râm của bà trong đêm tĩnh mịch. Những âm thanh ấy kỳ diệu làm sao, bà nội ơi!

NS

(theo Good Old Days)