Đây là những người trẻ từ trong nước, có người đã ra nước ngoài (Pháp Hoan), có người đã mất (Lê Thánh Thư). Họ sống. Họ làm thơ là để thể hiện tâm cảm của mình, không chấp nhận con đường chế độ vạch ra. Sau đây mời độc giả thưởng thức một vài bài thơ tiêu biểu của Lê Thánh Thư, Pháp Hoan, Đặng Tiến (Thái Nguyên), Khương Hà. SAO KHUÊ

Đinh Trường Chinh
LÊ THÁNH THƯ
Bếp lửa quê nhà
Bếp lửa quê nhà
quạnh quẽ
mùi lá khô cây khô cỏ khô da khô máu khô thôi thúc cháy
chữ nghĩa cong khô vặn vẹo nằm phơi nắng cả
bút mực cũ càng chỏng chơ bụi bặm góc nhà
thân phận lưng cơm
chén cháo
trầy trật lưng người
đủng đỉnh
chiều chim hót
đủng đỉnh
đêm chó tru
đủng đỉnh
mọi giấc mơ hẩm hút xâu thành chuỗi gác trên chái bếp
mọi chữ nghĩa vo tròn rạc rời ném vào lửa cháy thành tro
Bếp lửa nằm co
kẻ về người đi
bí ẩn bờ ao nẻo đường rập rình ngọn đèn ám hiệu
giấu lửa chuyền tay hẻm tối quán vắng
năm tháng phận bạc
ao tù
mọi giấc mơ đành mượn gió đi rong
mọi chữ nghĩa đành tẩm quất phận mình
…
lặng nghe
người ngây quần quật điêu đứng…
LTT
ĐẶNG TIẾN
Những trái bàng
Bất ngờ gặp những trái bàng rơi
Hè phố
Sáng
Chớm thu
Ồn ào và khói bụi
Những trái bàng không bàn tay người nhặt
Một phút tần ngần
Dừng xe
Ta lượm
Dăm trái nguyên lành
Nguyên lành dáng
Nguyên lành sắc vàng dịu dàng
Nguyên lành hương thơm tinh khiết
Những trái bàng rơi
Hè phố
Sáng nay…
Kỷ niệm xa lơ xa lắc hiện về
Mong manh như khói
Mẹ ta về chợ
Dăm trái chín làm quà
Những tháng ngày đói xác đói xơ
Trái bàng chín dịu dàng thơm vị ngòn ngọt
Chút quà từ cây bàng ven đường mẹ ta nhặt được
Lặn vào ta
Mấy chục năm trường…
…
Những trái bàng chín rụng nơi hè phố
Níu chân ta.
ĐT
PHÁP HOAN
Những con mắt
Những con mắt trong cỏ
những con mắt hãi hùng
mắt người lính
những con mắt trong tổ
những con mắt khiếp sợ
mắt chim đêm
những con mắt đen huyền
những con mắt lấp ló
mắt trẻ nhỏ
những con mắt trắng dã
những con mắt mù lòa
mắt người mẹ
những con mắt mở to
những con mắt màu tro
mắt người chết.
PH
KHƯƠNG HÀ
Sài Gòn, Sài Gòn
chúng ta về thôi, anh
đồng hồ sắp điểm mười hai giờ đêm
không còn đoàn tàu nào chạy
ô cửa sổ bên kia kênh Nhiêu Lộc tối dần
khép lại những tiếng cười, giọng nói
câu chuyện không đầu không đuôi
rớt lại đâu đó giữa ngã ba đường
mất tích
Sài Gòn, Sài Gòn
nơi em mở lòng bàn tay của anh
vuốt lại gió sông Hồng trong ký ức
giọt sương đêm mằn mặn
nhẹ như chiếc bóng phản chiếu
điều gì mời mọc ta dưới đáy sâu kia
cơn mộng du vĩnh viễn
giấc ngủ cuối cùng
hay cám dỗ của một lần cuồng điên buông xả?
… chúng ta về thôi
anh
hai ngàn năm đã qua rồi
gã pê-đê góc phố đang hát nốt bản tình ca
nỗi buồn dài như kẹo kéo
đây là Sài Gòn, Sài Gòn
nơi tất cả cơn mộng tan đi
chỉ còn lại linh hồn em
khốn khổ và lưu vong
không nơi an trú
…
KH