Nhà ta trong đám mây xanh ấy
Em vẫn hình dung, mỗi sớm mai?
Áo trắng ngoài dây phơi, giậu biếc
Ðợi hong khô, ngọn gió bông lài
Dỗ tình, mai mốt khi xa xứ
Em có là hoa của những ai
Ta ở bên đây bờ, tưởng nhớ
Vời trông theo mấy khúc sông dài
Hỏi người, hưng phế, bao còn mất
Ðã rụng rơi, hay đà nhạt phai
Dạo khúc Xuân Du Phương Thảo Ðịa
Mà sầu đong càng lúc càng đầy
Hỏi mùa xanh có về phương ấy
Nhật nguyệt đôi vầng, hoa mãn khai
Thả mái chèo lơi, không bến đỗ
Tình tang nghiêng bầu rượu quan hoài
Hỏi nhành dương liễu xưa xa ấy
Bóng cả cây già hay mảnh mai
Tháng Chạp, ra Giêng, giờ ấm lạnh
Ðầu non trăng xế gác hiên ngoài
Nhà ta trong đám mây xanh ấy
Chim én thường ngang qua giáo đường
Có chở giùm nhau trăm nỗi nhớ
Người bên đạo phải lòng bên lương
Cũng là thơm thảo làng quê cả
Giữ lấy tình riêng một thoáng hương
“ Chim đã vui đàn, chim cất cánh
Ngựa còn rộng nước, ngựa rong cương”
Em là thiên sứ trời sai đến
Cứu rỗi đời ta muôn nhiễu nhương
Là kẻ trần gian thương tiếc bướm
Nên chưa vào được nước thiên đường
Ngày mai, trong đám mây xanh ấy
Em hóa thành chùm hoa mẫu đơn
Nở thắm một mùa nhân đức, nhé
Ta trôi sông, lạc chợ, vô thường
Này, người tơ tóc nơi sương giá
Có gặp hồn ta trong bóng gương
Một cõi, một quê, sầu vạn cổ
Tà dương hề, quanh quất tà dương
Ngày mai, trong đám mây xanh ấy
Em cứ hồn nhiên như trẻ thơ
Líu ríu cùng ai đi lễ sớm
Ðăm đăm em ngước lên bàn thờ
Lời kinh hôm ấy thơm như mật
Em khẩn cầu, xin Chúa xót thương
Ðừng để mình xa xôi, cách trở
Dã quỳ ơi, vàng rực, đưa hương
Ngày mai, trong đám mây xanh ấy
Em mở giùm tôi trang Thánh kinh
Chúa bảo, chúng mình còn vụng dại
Như loài chim én mãi lênh đênh
LĐB