Tác giả Trần Hạ Vi tên thật là Nguyễn Yến Ngọc, sinh và lớn lên ở An Giang, Việt Nam. Cô học 3 bậc học ở Melbourne, Úc trong 12 năm sống ở Úc; nhận học bổng toàn phần Chính phủ Úc (đại học, cao học) và học bổng Trường Monash (tiến sĩ ngành tài chính). Hạ Vi sống và làm việc tại Canada từ năm 2015, hiện giảng dạy tại Đại học Saint Francis Xavier (StFX), thuộc Nova Scotia, Canada.
Thơ Trần Hạ Vi được đăng tải nhiều trên các báo, tạp chí, diễn đàn văn chương trong và ngoài nước. Các tác phẩm đã xuất bản gồm: Lật tung miền ký ức (thơ), Vi (thơ). Thơ Vi có những bài nói tới niềm đau khi mất Sài Gòn. Còn phần lớn là thơ về Tình yêu. Theo Hoàng Đăng Khoa, không gian thơ Trần Hạ Vi, như một lẽ thường tình là “có những vết thương vô danh/ và những vết thương có tên gọi”, nhưng đáng chú ý là tràn ngập hoan ca tình yêu. Cô “cảm ơn vũ trụ bao dung”, cảm ơn mạng internet đã san phẳng thế giới, để bản thân không ngừng được kết nối tương giao. “Yêu nhau trên những vần thơ/ làm tình cùng chữ”. Thơ do vậy là “những cái hôn sâu/ như bản năng cuộc sống”. Sau đây là vài bài tiêu biểu. SAO KHUÊ
những bài thơ
trong đầu
Những bài thơ vang vang trong đầu
Em biết anh nghĩ về em
Trong quầng sáng dìu dịu bóng ngày sắp tắt
Bờ biển phía Tây. Gió cuộn.
Em, cô gái Đông Nam sợ sóng sợ gió sợ nước
Không biết trượt băng hay trượt tuyết
Té nhào vào trái tim anh. Một lần, hai lần. Nằm im bất động.
Rồi biến mất.
Âm hưởng bài thơ du dương vang vọng
Ngọn đèn vàng căn phòng ăn
Chậu xương rồng nhỏ Alexandria
Hy vọng. Cháy bừng. Thất vọng. Tàn tro. Lại bừng lên. Chỉ có thể là nỗi nhớ.
Chúng ta đã không còn hỏi tại sao
Chúng ta đã không buồn đeo khẩu trang hay mặt nạ
Lớp da. Lớp giả da. Răng va vào răng. Xương va vào xương. Linh hồn em va vào anh. Ấm nóng. Lạnh toát. Nỗi sợ. Nỗi bất an.
Khi già đi anh dễ mủi lòng hơn
Năn nỉ em. Bây giờ anh chẳng có gì. Chẳng thể giữ em. Chỉ có thể ngồi chờ và mong đợi. Như đợi COVID qua đi. Và em sẽ hết giận.
Ngày mai trời sẽ sáng. Chúng ta sẽ đi ra rừng. Hái cỏ tranh. Tết vòng hoa. Hai mươi ba bông hoa.
Chiếc máy cắt cỏ già nua hát một bài rầu rĩ.
Em đừng đi. Anh tìm, túi trước, túi sau, trong ba lô. Không còn kẹo bạc hà. Chỉ còn một trái cam, tròn như mặt trời. Sáng như mặt trời.
Chúng ta chia tay. Những bài thơ vang vang.
Dìu dịu. Chúng ta chia tay.
em và Sài Gòn
Em là Sài Gòn của anh tự nghìn xưa
It hurts me here
Đau lắm
Hoa lệ của một thời tự do tươi thắm
Nền văn học khai phóng nhân bản miền Nam
Những Nhã Ca, Túy Hồng, Trùng Dương, Thụy Vũ, Nguyễn Thị Hoàng
Em đeo chiếc khẩu trang năm 2024
Đến ngồi cạnh và nắm lấy tay anh
Uống cùng anh ly cà phê pha bột bắp
Người ta chê cà phê dở
Tiếng em cười lanh lảnh pha lê
Sài Gòn hồn nhiên mở lối đón những người con đi xa trở về
Em hồn nhiên nhớ nhung giận dỗi rồi hăm dọa
Và gọi đó là tình yêu
Tình yêu ở đây trong ngực trái của anh
Sài Gòn trở mình hàng me xanh thẫm
Một chiều mái tóc em bay bay
Cô gái có nụ cười tỏa nắng
Tình yêu càng sâu đậm
Có phải sẽ càng đau đớn nhiều hơn
Nắng Sài Gòn vương hương
người Mỹ đã bỏ Sài Gòn
Bốn mươi sáu năm về trước
Chiếc áo đỏ trên đường băng
Phủ tấm thân xám lạnh
Em đã chết trên đường chạy trốn
Khỏi xứ sở quê hương mình
Nằm giữa con đường tơ lụa cuộc chiến chinh
Em đã không còn có thể khóc
Không còn nghe sa mạc hun cát nóng
Phỏng đôi bàn chân
Sẽ chẳng có biển Đông trào sóng nhấn chìm thuyền
Chỉ có những con đường máu mòn gót chân gai sắc
em đi
em đi
về đâu
về đâu
Tấm vải đỏ phủ cặp mắt nâu
Mấy mươi triệu phụ nữ rùng rùng che mặt
Hai mươi năm tự do
Hai mươi năm dân chủ
đã qua
đã qua
Anh khóc bằng cặp mắt em hôm qua
Trên mái đầu những đứa con đã chết
Những đứa con Afghanistan
Nửa triệu nắm xương tàn
Thống khổ