Melbourne Cup ngựa Hong Kong, ngựa Nhựt, ngựa New Zealand cũng chạy tới đua. Nó na ná như Australian Open, 1 trong 4 đại giải quần vợt, suốt 2 tuần lễ giữa tháng Giêng.
Melbourne Cup là: “The race that stops a nation” là thứ Ba đầu tiên của tháng Mười Một. Năm nay rơi vào ngày mùng Bảy. Melbourne Cup cuộc đua làm ngừng cả quốc gia? Vì ngày đó dân Úc không thèm đi làm mà xúm nhau uống beer VB và cá ngựa.
Nhớ cuối năm 1995, đi học Anh Văn 510 giờ. Thứ Hai, cô giáo Úc kêu mỗi đứa hùn vô 2 đô la cá ngựa Melbourne Cup vào thứ Ba. Thứ Tư vô học, em cười he he nói: “We lost”. Nghĩa là tui mất mẹ nó hết 2 đô. Chân ướt, chân ráo ngoài biển mới lên bờ mà Úc nó đã dụ tui, nó tập tui cờ bạc cá ngựa trường đua Phú Thọ rồi hè?!
Rồi sống ở Úc gần 30 năm, tui thấy Úc rặt ăn như xáng xúc; làm như lục bình trôi. Làm biếng nhưng chơi thì siêng lắm. Qua đây mình siêng làm, chủ nó khoái. Nhưng đồng nghiệp nó chửi mình: “Kissing the boss’s ass” tức là ‘bợ đít’ chủ. Mình siêng cày, chủ cho giấy khen với 50 đô như CS. Còn mấy thằng làm chung nó dè bỉu nghe riết nhức đầu. Nên ‘nhập gia tuỳ tục’. Úc phè cánh nhạn; tui cũng cánh nhạn phè theo.
Chớ sau 75, tui phè còn quá cha mấy thằng Úc nữa, Vì VC vô nó giành việc làm hết rồi. Đành ở không, đi nhậu chơi. Nhưng khổ cái tiền đâu mà chơi? Chơi chịu mấy em đâu có cho!
Nhà người viết nhìn qua dòng sông Maribyrnong êm đềm, lặng lẽ. Nhưng mỗi độ Xuân về, trường đua ngựa Flemington người ta quần là, áo lượt ồn ào náo nhiệt đông vui hết biết! Vậy là sắp hết một năm rồi đó; Giáng Sinh lại về. Lại xe đi giữa mùa thổi rượu (mùa nầy Úc xỉn nhiều nên cảnh sát lập trạm thử rượu, thử ‘drug’, để xé bằng lái của mấy thằng ngu!)
Để vui mùa Melbourne Cup! Tui xin hỏi đố độc giả là:
“Con vật nào đi ngủ mà mang giày?” “Con ngựa!” (Giày là cái móng sắt dưới chưn ngựa đấy ạ). “Con vật nào lễ phép nhứt?” “Con ngựa”. Vì sao ngựa lại lễ phép? Vì đang phi nước đại tới hàng rào, nó kính cẩn dừng lại cho ‘tui’ qua trước. Ngựa lễ phép, lịch sự thấy thương ghê mà mình, đầu, mắt nổ đom đóm!
Nhớ hồi xưa, Tía Má ở quê hay rầy con gái xí xọn: “Ngựa dữ à nha!” Tây hổng biết nó có học được cái ‘bí kiếp’ nầy để rầy, để cảnh báo con mình không mà: “Có một anh nài ngựa luôn luôn thắng độ. Hỏi bí quyết gì? Về hưu, ảnh mới chịu tiết lộ. Anh chuyên cỡi ngựa cái. Mà ngựa cái ‘xí xọn, trăng hoa’, nghĩa là ‘ngựa’ lắm; nên trong cuộc đua khi rạp mình xuống, cho đừng cản gió, anh chỉ cần thầm thì cảnh báo rằng: “Con ngựa chồng ‘cưng’, nó đang chạy ở đằng sau kìa!” Thế là em ‘ngựa’ luôn luôn phi như bay về nhứt!
Rồi có chủ ‘pub’, muốn câu khách, bèn bày ra một cuộc thi: “Bổn quán có con ngựa! Ai làm cho con ngựa của bổn quán cười, thưởng 1,000 đô!” Mr. Bean từ Anh Cát Lợi qua thi, cũng chịu thua. Vậy mà một anh Việt Nam Mít lại dám xin vào thi thố. Anh thầm thì cái gì đó; con ngựa cười hăng hắc không thôi! Lãnh 1,000 đô!
Chủ quán tức cái thằng cha Việt Nam nầy quá; bèn tăng giải thưởng lên gấp đôi, lên 2,000 đô! Lần nầy làm cho con ngựa khóc. Những tài tử, diễn viên bi kịch nổi tiếng trên thế giới đều qua, thi và đều chịu thua. Anh Việt Nam Mít nầy lại dám mon men xin vào thi thố. Anh thầm thì cái gì đó mà con ngựa ‘thút thít’ khóc không thôi! Lãnh thêm 2,000 đô.
Anh Mít từ từ bước ra cửa trước sự ngả nón cúi đầu, tâm phục, khẩu phục của chư vị. Chủ quán tức quá, chạy theo hỏi: “Sư Phụ ơi! Cho tui biết sao ‘thầy’ làm cho con ngựa của tui lần trước cười, lần sau lại khóc?” “Có gì đâu, lần trước tui nói ‘bu gi’ của’ tui ngon hơn của nó! Nghe tui nói vậy, nó cười hăng hắc. Còn lần sau, tui không phải là một thằng dóc tổ, tui cho nó xem tận mắt luôn và nó tủi thân, khóc ngất! He he!”
Câu chuyện nầy làm tui nhớ tha thiết cái quán nhậu gần chợ Tham tướng Cần Thơ. Nó nằm ở đầu đường Tạ Thu Thâu (theo phe Leon Trotsky, Đệ tứ quốc tế, với Trần Văn Thạch có tên đường bên hông chợ Tân Định). VC đặt tên lại là Mậu Thân tưởng như cán binh Tiểu đoàn 2 Tây Đô chết trận khi xâm nhập vào thị xã Cần Thơ Tết 1968. Em chủ quán nhậu rất ‘sexy’ thường cho tui ghi sổ. Có lần, em đố tui ‘mô tô hí’ là gì? Tui bí. Em trả lời: “Con ngựa”. Tui đố lại em: “Xe gì có ‘bu gi’ lớn nhứt?” Em bí. Tui trả lời: “Mô tô hí!” Mắt lúng liếng, em mắng yêu: “Anh nầy! Đồ quỷ nè!”
Tui cũng nhớ trường làng Trung An, Mỹ Tho, nằm cạnh bên một con rạch nhỏ. Tui ôm cái cặp đệm, trong đó có nắm xôi, xách bình mực tòn ten cùng hai, ba đứa bạn đi dọc theo hàng cây ‘dái ngựa’ mà Tây trồng dọc theo lề con lộ để đến trường. Khi trống trường tan học tui cũng men theo lối cũ, đi về. Những năm 50 quê nhà thanh bình yên ắng lắm. Trên đường ít xe cộ, không lo tai nạn gì cho mấy đứa nhỏ, học trò. Đường vắng, đôi khi có chú Bảy Cu (Người ta có một là đủ ‘nhột’ rồi mà ông nầy có tới bảy?), đánh xe ngựa ra chợ Mỹ (Tho). Xe nầy phải đánh nó mới chịu chạy. Lâu lâu chú Bảy cho mấy thằng nhỏ học trò quá giang. Ngồi trên xe ngựa thiệt là khoái! Tiếng gõ nhịp lóc cóc đều đều trên đường nhựa, gió hiu hiu, lâu lâu lại nghe chú Bảy ngọ nghẹ, “họ họ” gì đó với con ngựa. Con ngựa ‘hí hí’ đáp lại!
Sau nầy xa quê, xa cái làng Trung An thuở đó, xa luôn tiếng lóc cóc của chiếc xe ngựa ngày nào và xa luôn chú Bảy Cu! Cám ơn chú Bảy Cu đã cho thằng nhỏ quá giang không phải một lần, mà nhiều lần! Nên cho dù chú Bảy Cu có tới Mười Cu; thiệt tui cũng không dám ‘cà nanh’ đâu chú Bảy Cu của tuổi thơ tui!
ĐXT