Đinh Trường Chinh là con trai Đinh Cường. Nối nghiệp bố, anh cầm cọ và trở thành họa sĩ. Tranh của Chinh gần đây xuất hiện rất nhiều trên các trang web, và được nhiều người ưa thích. Ngoài vẽ tranh, Chinh còn làm thơ. Sau đây là vài bài tiêu biểu của thơ Đinh Trường Chinh.
SAO KHUÊ
dạo khúc
trăng nhuộm xanh góc phố
gió thất giạt giữa đời
tìm riêng nhau một cõi
trốn vào bóng đêm vơi
kìa trăng xanh thuở nọ
hiu hắt giữa lòng sông
ta mịt mù cổ độ
buồn nhớ gió phiêu bồng
lá cuối mùa thấm mệt
lãng đãng giữa trùng sương
trên ta còn mảnh nguyệt
soi chiếc bóng vô thường
tháng tư
tôi không có gì để mất
tôi không có tuổi trẻ thơ mộng ở Sài Gòn
không có những sáng ngồi Brodard
chiều La Pagode
không Đêm Màu Hồng
không cả Tự Do
tôi không có chiều Duy Tân bóng mát
không ly chanh đường uống ngọt môi em.
tháng tư
tôi không có gì để nuối
không bài thơ nào trong cặp sách
đứng trước Gia Long
không Thái Thanh nghìn trùng xa cách
không Thanh Thuý rơi lệ vũ trường
không nghe Bích Chiêu nối dài đại lộ
không ngày-xưa-Hoàng-Thị
không có ai để gọi nhau bằng cưng.
tháng tư
tôi có gì đâu
ngoài đôi dép nhựa đứt quai
đứng nhìn đoàn người áo xanh nón cối
hát ca trên chiếc xe tải đi qua nhà
tay phất cao lá cờ ba màu đỏ, vàng, xanh.
tôi có một buổi sáng
đứng nhìn ngàn ngàn cuốn sách
bị ném trong đám lửa sau vườn
vài trăm bức tranh của Bố
chặt ra làm củi nấu cơm
những chiếc áo dài hoa
và nhiều đôi giày gót cao của Mẹ
vất vãi đầy sàn.
tháng tư
tôi chỉ có một buổi trưa
đi học về
tông cửa chạy vào
khựng thấy những người lạ mặt
đang ngồi trong phòng khách nhà
vỏ chuối vất dưới chân
và họ rót chè
bằng ấm trà cổ Bà Nội để lại
mời Bố Mẹ tôi uống
rất vô tư.
tháng tư
ngoài một thành phố
vừa mất tên
tôi có gì để mất?
29.4.2018
thơ về mẹ
BÀI 1
tháng bảy về thăm mẹ
ghé chợ mua chậu lan
những nụ hoa chưa nở
mùa thu vẫn chưa sang
mua lan mừng tuổi mẹ
mẹ quên mất tuổi mình
quên mùa hoa đang rộ
trong ngày tháng lặng thinh
tháng tám về thăm mẹ
lan đã rụng hết rồi
mẹ chỉ còn giữ lại
những nhánh gầy trơ thôi
BÀI 2
đơm cho mẹ
chén cơm chiều
chải cho mẹ
mái tóc nhiều điểm sương
nghe mẹ nói lẽ vô thường
có buồn, vui đó
mà dường như không
đời đâu nhẹ tựa lông hồng
giữa quên và nhớ
đứng trông con về .
BÀI 3
về đây thăm mẹ một chiều
một năm
một tháng
liêu xiêu một đời
mẹ là một giọt mưa rơi
mà sao thấm cả khoảng đời con xa
nhớ xưa ngồi trước thềm nhà
chiều trông ngóng bước chân xa mẹ về
chừ sao lòng mẹ bộn bề
trông con biền biệt chưa về thăm me.
BÀI 4
chiều ghé về thăm mẹ
qua hàng cây liêu xiêu
mẹ ngồi trong bóng tối
thở những ngày quạnh hiu
-ai đó ?
– con về đây
ngồi sững im ngày lạnh
hơ tay bếp lửa chiều
phơi cho hồn ráo tạnh
hồn ráo tạnh bao giờ …