Mùa thu đang về… Ở đâu đó, lá bắt đầu nhuộm vàng. Nhìn sắc lá, chợt nhớ tới mùa thu trên những cây cầu ngày nào. Ôi, những năm tháng đã xa…

Trước hết là chiếc cầu Woodbridge trong một đoản văn ai đó đã viết:

…Mùa thu đã về trong nắng. Thu này, buổi sáng người còn đi bộ lững thững từ nhà ở phố M. qua con đường Barranca xuống đến bờ hồ? Tiết trời bắt đầu hơi lạnh rồi đấy. Cái lạnh, tuy vậy, chưa thấm qua chiếc áo màu tím lilac khoác trên người đâu. Vừa đi vừa ngước nhìn lên hàng cây bắt đầu ngả sang màu vàng mơ. Rồi nhìn xuống mặt hồ. Hồ thì xanh như màu trời ngày ấy. Một đám mây trắng, như bông, nằm trong đáy nước. Những chú vịt con vẫn bơi lội tung tăng bên vịt mẹ. H. không nghĩ đây là bầy vịt khác. Cô không muốn thay đổi mọi trật tự đã được thiết lập riêng đối với cô và người ấy. Cho nên cô vẫn cho là bầy vịt con năm xưa dường như chúng chưa bao giờ lớn từ ngày chia tay.

Bảo Huân microsoft AI 

Đi dưới hàng cây buổi đầu thu, cô chợt nhớ lại ca từ một khúc hát người đã chép tặng cô: Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió / Đường trần em đi hoa vàng mấy độ / Nhưng đường cỏ lá/ Từng giọt sương thu / Yêu em thật thà…(TCS)  Từ bờ hồ, cô đi về phía cầu Woodbridge. Những trái thông khô rụng đầy hai bên bờ cỏ. Trên cầu lúc này có đôi tình nhân đứng bên nhau, tay trong tay. Cô chợt thấy lại khung cảnh cách đây ngoài 3 năm. Lần chia tay trên cầu ngày ấy hóa ra là vĩnh biệt. Sẽ không bao giờ nhìn thấy nhau nữa. Cô nhẩm lại lời ca: Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió… Hình như mắt cô chợt bắt gặp một hình ảnh khi nhìn sang bên kia cầu, chỗ đậu xe dưới hàng cây phong trước tiệm sách Barnes and Noble. Vẫn còn ai đứng đó, yên lặng nhìn về phía cô. Và có tiếng gọi H. ơi, H. ơi trong gió. Rồi trong chớp mắt, tiệm sách biến mất, bãi đậu xe biến mất. Chỉ còn hàng cây phong với những chiếc lá đổi màu. Một mình cô đứng lặng dưới trời thu …

Xem thêm:   Lớn lên với cổ tích

Cũng vẫn khung cảnh mùa thu về trong nắng. Nhưng là ở cây cầu trên sông Dương Tử trong một truyện thật ngắn của Liễu Hạ. Nhân vật đi qua mùa thu bây giờ là một kỹ nữ có tên Lucy Chang. Cô làm việc ở một quán rượu, vừa tiếp khách vừa hát. Chồng Lucy, người nhạc sĩ nghèo mà cô đã phụ tình bỏ đi từ 2 năm nay, vừa qua đời vì bệnh ung thư. Đau khổ, hối tiếc và tuyệt vọng, cô đi, mắt mở lớn vô hồn, mái tóc cắt ngắn highlight đỏ và bạc rực cháy, chiếc khăn shawl quàng cổ bay trong gió mùa thu. Mùa thu. Mùa thu tan nát trong lòng cô, mặc dù những hàng phong ven sông rộ lên màu vàng đỏ pha nâu, rực rỡ. Cô đi, như mộng du, không nghe không thấy gì, mặc cho hàng đoàn xe tải và xe buýt ầm ầm chạy qua lòng cầu. Đến giữa cầu, cô dừng lại, tựa mình vào lan can, nhìn xuống dòng nước. Nước sông Dương Tử mùa này đục ngầu, chảy cuồn cuộn. Một cánh chim vụt bay qua đầu cô, để rụng tiếng kêu lạnh sắc. Nhắm mắt lại, cô trườn mình ra ngoài lan can cầu…

Bảo Huân microsoft AI

Gió mùa thu lồng lộng trên dòng Dương Tử … Giữa lúc ấy, một bàn tay nắm chặt lấy vai cô, kéo giật trở lại. Cô bàng hoàng mở mắt. Có tiếng người nói: “Cô ngu lắm. Bộ đời này không còn gì để cô lưu luyến, không còn hy vọng hay giá trị gì để cô vì nó mà tiếp tục sống sao. Cô muốn chết, muốn tự tử hả? Được lắm. Tôi không giữ cô nữa. Bây giờ, cô cứ nhảy xuống sông Dương Tử trầm mình đi. Mùa thu, nước sông lạnh lắm đấy!”

Xem thêm:   Chiếc bánh madeleine

Lucy vẫn đứng bên lan can cầu, mở mắt nhìn, rồi bật khóc. Trước mặt cô là người đàn ông sống trong chung cư, ở cạnh phòng cô. Đêm đêm đi làm về, cô thường nhìn thấy ánh đèn phòng ông. Ông ta đã lớn tuổi, khuôn mặt dài, mái tóc điểm bạc bồng bềnh, thường cười và chuyện trò với cô mỗi lần gặp nhau ở cầu thang. Thỉnh thoảng ông ghé lại uống ở quán rượu. Lucy biết ông là kịch tác gia chưa gặp vận may và chưa nổi tiếng.

Người đàn ông nói: “Tôi đến quán và biết sự hối tiếc và nỗi tuyệt vọng của cô. Sáng nay, tôi thấy cô dậy sớm và đi như người vô hồn, tôi đi theo. Thế rồi…”

Nắng vẫn rực vàng trên cầu và bên kia sông, trên hàng phong. Mùa thu…

TN