Hoàng Trúc Ly là một trong những nhà thơ xứng danh thi sĩ. Anh được nhiều người đọc và yêu mến.
Tên thật là Đinh Đắc Nghĩa, sinh năm 1933 tại Đà Nẵng, nguyên quán Bình Định. Sau khi đậu bằng tú tài Pháp ghi danh vào trường Luật, nhưng chẳng được bao lâu thì Hoàng Trúc Ly (HTL) bỏ học vì bài giảng khô khan, không khí chật hẹp, nóng bức, chẳng thoải mái của các giảng đường. Anh là người trầm lặng, hiền hòa, ít thố lộ về cuộc đời riêng tư của mình và gia đình. Nhưng khi gặp bằng hữu thân thiết thì anh cười, mừng ra mặt, ánh mắt sáng ngời.
Năm 1963, tập thơ “Trong Cơn Yêu Dấu” của HTL ra đời, ra mắt tại quán Xinh Xinh, đường Phan Đình Phùng, được hưởng ứng nồng nhiệt.
Nhiều cây bút nổi tiếng ca ngợi thơ HTL.
Học giả Tam Ích gọi HTL là thiên tài thi ca. Phạm Công Thiện thì gọi anh là thi sĩ lớn, là nhà thơ bậc thầy của thi ca hiện đại. Đặng Tiến nhận định: “Nghệ thuật diễn tả của Hoàng Trúc Ly đạt đến độ tài tình. Hoàng Trúc Ly phả hơi thở mới vào các hình thức đã già nua. Hoặc bằng nhạc điệu, hoặc bằng từ vựng, Hoàng Trúc Ly chứng tỏ rằng thi ca Việt Nam vẫn còn những kho tàng chưa khám phá …”
Hoàng Trúc Ly qua đời ngày 23 tháng 12 năm 1983 trong một tai nạn xe cộ trên đường Phan Thanh Giản, để lại cho bạn bè và người yêu thơ nhiều tiếc thương. Hôm nay lần nữa chúng ta đọc lại thơ Hoàng Trúc Ly và tìm ở đó hình ảnh và cảm xúc thân quý.
SAO KHUÊ
hàng cây bên đường
người yêu tóc xõa tròn vai
nửa đêm da thịt quên cài áo khuya
xác thân rã mục lời thề
mùa đi lá rụng đường về xuân thu
hoàng lan
Có phải vì em đang gỡ tóc
Cho mây từng sợi rối chân chim
Có phải hoa bay đầy cánh bướm
Vì em thay áo mái tây hiên
Ôi mới hôm nào như hôm qua
Tay ai bùa phép nắm đôi ta
Như nắm mùa đông hơ ngọn lửa
Cho tuyết đầu non chảy máu ra
Ôi mới hôm nào như hôm kia
Con đường chở nặng những đêm khuya
Cho nên bóng tối bay thành khói
Ánh mắt mờ sương lạc lối về
Ôi có hôm nào là hôm nay
Anh ghen vì gió đã choàng vai
Em đi như vẽ trên đường nắng
Em nói như đàn trong miệng ai
Anh là dòng sông mơ chín suối
Em là mặt trăng thèm mặt trời –
Cách trở bốn mùa vây trái đất
Còn nghe đau xót thuở nào nguôi?
nằm mộng thấy nữ sinh
*tặng HOA của trăm hoa
Ta từ giấc mộng bước gần em
Đường phố đầy trăng hay mặt trời chìm
Ô hay con gái bay nhiều quá
Hai cánh tay mềm như cánh chim
Như cuống của hoa như cội của cành
Em đến bao giờ là em của anh
Thôi đã vô cùng cô liêu bóng cả
Như chim xa rừng tội nghiệp rừng xanh.
Tuyệt mù giấc mộng mỏng như sương
Vai áo hào hoa tê tê bụi đường
Ra đi ta đắp lên sông núi
Trời rộng sông dài nỗi nhớ thương.
vĩnh biệt
rồi mai khởi sự xa đời
chuyến xe trăm tuổi đưa người nghìn năm
trăng sao bốc cháy chỗ nằm
áo xanh mây lá vết bầm núi non.
ca sĩ
Từ em tiếng hát lên trời
Tay xoa dòng tóc, tay vời âm thanh –
Giọt buồn chẻ xuống hồn anh
Lắng nghe da thịt tan tành xưa sau
Trời em tiếng hát lên từ
Âm ba tóc rối lững lờ vòng tay
Áo dài lùa nắng vào mây
Dấu chân hồng nhạn rụng đầy gió sương.
nghĩ về tỳ-bà-hành
mùa xuân còn gì thưa em?
sáu dây rét mướt chưa mềm trăng khơi
cô đơn đỉnh núi gần trời
nghiêng vai xin khoác nụ cười áo xanh
nhân dạng
Tôi còn yêu cho biển còn xanh
Mây còn bay cho chim chắp cánh
Ngựa què rồi em cỡi lưng anh
Tôi cứ yêu, khốn nạn, cứ cười
Chim cứ bay cho mây gãy cánh
Em chết rồi ai ám sát tôi
nỗi buồn chung thân
Tay hong nắng sớm mù khơi
Người yêu trong mắt tình chơi vơi tình
Như sườn non ngựa hồng giấc ngủ
Em vút roi từng sải ngựa phi
Như thân trâu cánh đồng ấm cỏ
Chỉ vì em xỏ mũi lôi đi
Như mặt trời tung hô ánh sáng
Em tóc bay từng sợi mù sương
Như trăng ngừng giăng tiếng sáng
Chỉ vì em cõi lòng sáng trăng
Như tà áo thiên thanh làm chứng
Em mắt buồn màu lá quên xanh
Như một đời mơ hồ đau đớn
Chỉ vì em không nói yêu anh