Sinh năm 1979 tại Gò Vấp, định cư Hoa Kỳ từ 1992, ngoài viết truyện làm thơ và viết báo, Đỗ Lê Anh Đào còn trình diễn ảo thuật ở “Thành Phố Tội Lỗi” Las Vegas dưới tên sân khấu Ava Do. Như Tâm Thần Hoang Tưởng là truyện tình tay ba, đồng tính, lưỡng tính được trình bày theo cấu trúc một bài thơ của chính tác giả, mang cùng tựa. Văn của Đỗ Lê Anh Đào phóng túng, đẹp và quyến rũ. [Trần Vũ]

Mùa Hè năm ngoái,

tôi tới chung cư anh ở

về hướng Nam Los Angeles

những bức tường trắng, những tấm ra trắng, giường nằm cũng trắng,

những dây xích trói, cửa thép và khoá sắt chống rỉ,

thuốc gây mê giấu đi.

ngộp thở trong mùi phở bò và sữa đậu nành

anh rủ tôi cùng tắm,

tôi đê mê chìm đắm

chúng ta trần trụi, chúng ta vui đùa, chúng ta gần như thật,

tôi say sưa ngộ độc

trong hơi nước nóng.

Tôi phải hiểu chứ

trong ảo giác mãnh liệt nhất,

Anh làm tôi hưng phấn.

Anh cung cấp đáp án,

Anh diệt bỏ cạnh tranh,

Anh bắt tôi chấp thuận

Anh khuyến khích lừa dối

….

Thứ Năm

Buổi chiều

Bốn mươi lăm độ Fahrenheit

Tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa,

sau hôm nay.

Bảy tuần lễ trước,

tôi gọi anh,

để giải thoát mình.

chúng ta làm tình

qua điện thoại.

ĐLAĐ

Đỗ Lê Anh Đào (Ava Do)

2 kỳ – Kỳ 1

Bây Giờ

Tôi giật mình mở to mắt.

Buổi chiều thứ Năm ở thư viện rất hiu quạnh. Mùa Ðông ở cái thành phố này ngang ngược, không ra lạnh, cũng chẳng ra nóng. Thời tiết cứ thay đổi một cách không ước chừng cho được, và vì vậy nhiều khi những bộ đồ tôi chọn mặc trở thành vô lý. Giống như hôm nay cũng vậy, buổi sáng nắng nóng và buổi chiều âm u lạnh. Quen ở với nắng ấm, bốn mươi lăm độ Fahrenheit thôi mà tôi đã thấy rét mướt vô cùng. Cái áo sơ mi bằng lụa mỏng, quần jeans, và xăng đan cuốn dây không tài nào làm tôi ấm nổi, cho dù tôi đã co ro ngồi trốn hơi gió sau kệ sách.

Tôi nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh, anh vẫn ngồi đó, nhìn tôi điềm tĩnh. Kể cả những lúc yêu tôi, anh chưa từng bao giờ xót xa khi những ảnh hưởng thiên nhiên làm tôi dao động. Anh cho rằng, so với những sự kiện khác trong cuộc đời con gái rách nát của tôi, thời tiết có khắc nghiệt, cũng chỉ là vớ vẩn.

Tôi lại nhìn anh. Rùng mình. Dù nao lòng, tôi quyết chí, tôi sẽ không đối thoại và cư xử với anh nữa, sau hôm nay.

Hôm Qua

Ðêm thứ Tư thường là đêm tôi thích đi bar nhất trong tuần. Thứ Tư giữa tuần, không có những người ở xa lái xe đến Hollywood chơi, những hộp đêm chỉ có dân địa phương lui lại. Tôi không có quan niệm trưởng giả LA rằng họ ở xa quê mùa. Nhưng thường họ chỉ đánh giá thành phố này hoang đàng và tò mò về sự xa hoa, mà không thấu hiểu được hết những vẻ đẹp phức tạp của nó. Và tôi không ưa nhìn những đôi mắt mở to soi mói đầy suy xét đó.

Tôi và Rita tới Barfly. Ðêm nay có người quen đang tổ chức buổi trình diễn thời trang để ăn mừng ra mắt một bộ phim mới. Rita rất khêu gợi và rất giàu có. Nàng người Ðông Âu, thân hình nở nang như Sophia Loren, chân dài, eo nhỏ, nhất là bộ ngực căng mềm không chịu nằm yên, cứ nhún nhảy nhìn tôi chằm chằm. Khiêu khích. Gọi mời.

Xem thêm:   Đại Tá Hoàng Cơ Lân – Kỷ niệm về đời lính dù

Tôi mê Rita từ hôm gặp nàng đêm tiệc sinh nhật của mình năm ngoái. Là một cô gái có thói quen chinh phục, nàng đã giả bộ vô tình đụng tôi. Xin lỗi hời hợt, đổ quán đông người:

“Nhảy với em nhé?” Nàng phà hơi thở nóng đậm mùi rượu vào lỗ tai và ép thân thể nhễ nhại mồ hôi sát người tôi vào tường.

Nàng cầm tay tôi áp vào bụng mình, dẫn dắt chỉ đường cho những ngón tay tìm tòi. Tôi mần mần bàn tay trên sàn bụng thẳng, luồn xuống dưới lớp vải kim tuyến ràn rạt. Ở dưới lỗ rún xỏ hột cườm, là những sợi lông măng vàng lạt, nhiều mà mềm. Và ở dưới nữa, là những ngõ ngách mơn mởn ẩm ướt, sâu mà chật. Sự táo bạo bất cần của nàng quyến rũ tôi, lôi kéo tôi vào nhịp điệu đêm của thành phố.

Los Angeles hay lost angles? nơi thiên thần ở hay thiên thần lạc?

Tôi chỉ biết là tôi bị những đặc nét đàn bà của Rita mê hoặc. Những gì gần giống như mình, nhưng không hoàn toàn là của mình. Những gì trái ngược lại với sự sắp đặt của định mệnh, của quá khứ; không cho chúng tiếp tục xâm lấn chiếm cứ dần đất đai của linh hồn tôi. Sự mềm mại dịu dàng của nàng làm cho tôi cảm thấy an toàn, làm cho tôi quên đi những tàn ác của tuổi thơ trớ trêu. Quên đi những gì đàn ông thuộc về người cha ghẻ, khuôn mặt dâm đãng, bàn tay hãm hiếp, bụng mỡ nặng nề, cặp đùi lông lá… Và còn những bộ phận khác của hắn? Không, tôi chẳng nhớ được gì về những bộ phận khác vì Rita ở đây với tôi hôm nay.

Từ lần quằn quại uốn ẻo với nàng trên sàn nhảy, không màng tới những cái nhìn nửa thèm thuồng nửa khinh bỉ của những tên dê đực đứng quanh xem, đến những lúc ve vuốt âu yếm với nàng giữa những tấm ra giường, Rita đã trở thành người tình yêu thích của tôi.

Và của anh.

Ðêm nay đông, hàng người đứng trước cửa kéo dài tới tận góc đường. Có lẽ là những tai to mặt lớn của điện ảnh Hollywood đang có mặt. Thằng bảo vệ to lớn đã quen mặt tôi và Rita, mở dây nhung đỏ cho chúng tôi chen đám đông vào. Một vài người đợi đã lâu, ghen tức chửi thề. Tôi đi ngay tới quầy rượu, thèm những ly gin và tonic. Người ta nói kiểu pha rượu mạnh này chỉ có đàn ông mới uống, vì nó không ngọt và không thơm. Tôi không đồng ý. Nếu uống quen, sẽ thấy mùi gin ngọt rất đậm đà, vì nó được làm từ những trái berries đủ loại. Pha thêm tonic vào, sẽ thấy ngai ngái mùi tobacco của thuốc lá, rất dễ ghiền. Còn Rita thì chỉ thích uống những ly Cosmopolitans cảnh điệu. Tôi vẫn thích chiều nàng, nên mặc kệ dù Cosmos chẳng làm ai say bao giờ. Vả lại hôm nay nàng mặc cái áo t-shirt lửng bụng màu đỏ sẫm, sẽ hợp với lát táo đào gắn trên ly.

Xem thêm:   Đại Tá Hoàng Cơ Lân - Y sĩ nhảy dù đối đầu với Việt Cộng

Kêu rượu xong, tôi mới nhìn quanh. Quán nhảy kín người, đèn hồng làm cho tất cả trở nên rực rỡ. Những khuôn mặt trang điểm sặc sỡ, những bộ y phục designer mắc tiền, hở hang da thịt, những thân hình được tập thể dục kỹ lưỡng cho đúng chiều đo. Những người mẫu yêu kiều, những tài tử duyên dáng, và tất cả những người còn lại cũng rất hào nhoáng, rất hợp mốt. Sắp trình diễn thời trang nên trong quán khói xả mù mịt. Mùi khói không khét, nhưng hợp với đủ các loại mùi dầu thơm, mùi rượu nồng nặc, mùi hơi người âm ẩm, làm cho không khí quán nghẹt vô cùng. Nhạc hip hop mở thật lớn, dập lồng ngực tôi rộn. Bất chợt tôi không cảm thấy được nhịp đập của con tim mình, không nghe được dòng suy nghĩ của mình.

Những lấp lánh lộng lẫy, thoạt đầu có vẻ như lôi cuốn.

Những ồn ào náo nhiệt, thoạt đầu nghe lao xao như tiếng cười.

Thoạt đầu như mọi người rất vui, rất đẹp.

Thoạt đầu…

Sau những lúc thoạt đầu đó thì tôi thấy anh. Anh đứng đằng sau quán, đằng sau đám đông. Tất cả bỗng trở thành loè loẹt, giả tạo, đang từ từ mờ đi. Khuôn mặt và vóc dáng anh hiện dần, như một cảnh mờ trong những bộ phim của anh đạo diễn đang trở nên rõ nét. Anh vẫy tay chào tôi. Tôi không đáp. Nhưng mắt chạm mắt. Tôi nhận ra anh. Anh vẫn phong sương bờ râu quai nón. Anh vẫn đôi mắt sâu thẳm suy tư, bờ mi lẳng cuốn theo những nỗi buồn. Anh đứng tựa vào tường, nghiêng nghiêng, dáng anh trải cả một bóng đêm rộng về phía sau, bí ẩn quyến rũ. Anh vẫn như thế làm tôi nhớ tại sao tôi yêu anh. Tôi yêu anh nghệ sĩ. Tôi yêu anh lãng tử. Tôi yêu anh như yêu phim của Wong Kar Wai, lúc nào cũng như huyền bí và diệu vợi như khói chiều hoàng hôn, không bắt được bao giờ. Tôi nghe bụng thóp lại, trũng xuống, quặn từng nốt mong chờ.

Tôi nốc một ngụm rượu thật lớn, nuốt thật lẹ. Chất alcohol cháy rừng rực suốt cổ họng. Tôi giật mình mở to mắt, nhìn anh không chớp.

Rồi lặp lại. Nốc rượu. Nuốt vào. Cháy cổ. Mở mắt.

Rồi lặp lại.

Cứ như thế đến lúc hết rượu thì hình ảnh anh thay đổi.

Tôi giật mình mở to mắt.

Anh xanh xao hơn, những hình bóng trên khuôn mặt anh đen tối hơn, bờ vai anh mòn mỏi hơn. Phải, tôi cố ý đánh giá anh cho quá thấp, cho cảnh phim mờ đi lại.

Cho đèn hồng đem đám đông trở lại.

Bảy Tuần Lễ Trước

Trưa đó trời rất nóng. Giữa mùa Thu mà gió Santa Ana về, làm thời tiết khô khan khó chịu. Máy lạnh nhà hư, tôi mở quạt máy thật mạnh. Gió quạt thổi thông thốc qua những gian phòng từ nhà bếp đến kho trữ, mà không xua đi được cái nóng. Hứa chủ nhiệm báo sẽ nộp bài, tôi cọ quậy trên ghế, móc tay lên bàn chữ mà không đánh được gì. Bài luận chính trị, đề tài: cuộc khủng bố 9/11 lần này, liên quan gì tới những công dân có gốc thiểu số. Tôi đã so đo nhiều, hiểu rõ tâm tư, bản sắc của mình, quan điểm của tôi đã được thành lập rất rõ ràng từ lâu, đáng lẽ phải tuôn ra êm xuôi. Vậy mà dòng suy nghĩ bị thời tiết làm ngộp thở, trở thành quái thai, ngọ nguậy mãi, không sanh thành hình. Hút hết gói thuốc thứ ba, hơi khói đã đọng quanh đầy phòng, làm tôi ngây ngất. Tôi muốn điện thoại cho anh. Bây giờ anh đang ở Guadalajara, địa điểm quay bộ phim tài liệu về văn hóa dân tộc da đỏ Inca xưa, chắc rất bận rộn. Chính phủ Mễ Tây Cơ chỉ cho có hai mươi ngày để quay. Kế hoạch phim đã bàn tính từ lâu lắm, khó khăn lắm mới xin phép được quay. Tôi tìm lý do gì đây. Thương giấc mơ của anh, nhớ những hột mồ hôi lăn dài trên trán anh nửa đêm đông mất ngủ, tôi do dự, suy tính. Trời càng về chiều càng nực, càng hầm. Quái thai trở nên hung dữ, tra tấn áp bức, vùng vẫy đá đạp, ung rữa hôi thối. Không chịu nổi, tôi kiếm cớ đại.

Xem thêm:   Con gấu ngựa

Hơi thuốc lá làm người tôi nóng ran: Một lý do.

Nỗi bồn chồn sáng tác làm người tôi rạo rực: Hai lý do.

Căn phòng nhỏ dần, cảm giác tuyệt cùng làm tôi ham muốn như kẻ ghiền thuốc phiện: Ba lý do.

Cơn ghiền những điều có khả năng giết chết mình đã trở thành thói quen. Nó trở về đột ngột. Tôi trở thành đứa con gái mười bốn tuổi của năm xưa. Không có sức chống đỡ. Ngày đó tôi không có vũ khí thể xác. Ngày này tôi không có vũ khí tinh thần.

Tôi bắt điện thoại. Gọi anh.

Anh bắt điện thoại. Anh biết tôi gọi.

“Văn ơi, em viết không ra.” Thương anh, nhưng tôi ích kỷ, không hỏi thăm.

“Em viết không ra vì em suy nghĩ không được,” anh trả lời ngắn gọn. Anh chưa từng bao giờ cần sự quan tâm, của tôi hay bất kể ai khác. “Em suy nghĩ không được vì cơ thể em đang bị trói buộc,” anh tiếp theo sành sỏi. Không ai hiểu rõ tôi bằng anh.

“Em muốn anh,” tôi dâng nộp nhanh chóng.

“Em không muốn anh, em cần anh,” anh quả quyết, chưa bằng lòng với thái độ van xin của tôi.

“Vâng vâng, em cần anh. Anh muốn gì cũng được. Em cũng chịu.” Tôi bắt đầu khó chịu. Những hình ảnh nhơ nhớp bắt đầu tràn về, xâm lấn vào từ những đầu ngón tay, ngón chân, những cánh dơi đêm đập sàn sạt dưới da, không hoàn toàn lén lút, mà cũng không hẳn công khai. Tôi lại nghe tiếng phòng mẹ mở cửa, tiếng chân cha ghẻ rõ dần. Tôi nghe tiếng không gian loãng ra, khí đêm lạt đi, để một mình thân thể tôi bắt đầu cô đọng lại. Những mạch máu trong gân không chạy được, đặc quánh. Lá phổi căng phồng. Buồng tim trương phình. Thể xác tôi đang hấp hối. Linh hồn tôi chuẩn bị bay lên cao.

“Em xin anh, đến với em, nói em nghe.” Tôi cuống cuồng lo sợ. Những cái chết vị thành niên oan uổng không chấm dứt. Ám ảnh từ ngày gặp anh. Mùi đàn ông trên người anh vừa quen vừa lạ. […]

(còn tiếp 1 kỳ)

Ảnh chân dung tác giả và tranh Ivomez