Trần Hoàng Vy tên thật Trần Vĩnh, sinh năm 1952, quê quán Bình Sơn, Quảng Ngãi. Ông tốt nghiệp Đại học Sư phạm. Trần Hoàng Vy làm thơ, viết văn khi còn là học sinh, sinh viên tại Sài Gòn, thơ đăng trên các báo Tia Sáng, Điện Tín, Sóng Thần, Thời Tập, Văn học, Phương Đông…
Sau 1975 đăng thơ trên các báo trong nước và hải ngoại. Những tác phẩm tiêu biểu đã in: Ngủ giữa vườn tiếng chim (1995); Miền thơ ấu (1996); Thơ gửi tuổi 17 (2000). Gần đây, nhà xuất bản Nhân Ảnh ở Canada đã ấn hành “Tuyển thơ Trần Hoàng Vy”. Nhà thơ Du Tử Lê sinh thời nhận định về tập thơ này như sau: “Với trên 80 bài thơ viết bằng nhiều thể loại khác nhau và, không ít những bài thơ viết về song thân, bằng hữu hoặc, nơi chốn (nhất là Quảng Ngãi, nơi tác giả sinh ra), được họ Trần chọn hình thức thuật-sự, với tất cả chân thành, chất phác, là những bài thơ có sức rung cảm, lay động tâm hồn người đọc.” Sau đây xin gởi đến độc giả một vài bài thơ viết về cha của Trần Hoàng Vy. SAO KHUÊ
thơ viết về cha
Dù có gọi thế nào: là cậu, là thầy, là cha, là bố…
Vẫn là… cây cột cái của gia đình
“Con không cha như nhà không nóc”
Thuở con chào đời, cha là ánh bình minh!
Bài thơ viết về cha vẫn khàn khàn lời ru giọng thổ
Không có giòng sữa ngọt ngào. Ve vuốt ngón tay chai
Những muỗng bột, muỗng cơm, vụng về, rớt đổ…
Ấm áp mắt nhìn, cha bảo bọc con trai.
Quen hơi tiếng cha, nhiều đêm con mất ngủ,
Vùi đầu trong manh áo cũ – Cha ơi!
Cha lăn lộn trong giòng đời cuộn xiết
Nhún mình, chịu thiệt kẻ dở hơi?
( Bởi cha còn mẹ, còn con thơ, vợ dại…
Chút yên ổn gia đình. Ðời có luật chơi!?)
Chợt nhớ thương cha, yên cương ngựa gỗ
Con nhong nhong, con lớn dậy làm người
Những bận ốm đau. Ðèn khuya mắt đỏ
Sợi tóc cha từ đó bạc màu.
(Con nghe tiếng cha nhiều đêm ho xé phổi
Cha gánh cả nhà. Manh áo, miếng cơm…)
Cha gánh những yếu đuối của mẹ, những bồng bột của con
Con mười mấy năm trường học. Có lúc chưa…khôn
Vầng trán cha thêm những nếp nhăn, đôi mắt mờ mây ngày xế
Một đời ly hương. Níu quê trìu trĩu hồn
(Mai có về thương từng nắm đất?
Hóa cỏ xanh xưa ngồi hát bên cồn…)
Bài thơ viết về cha, có tiếng ngọn roi mây khẽ nhịp,
Khi con thích “ăn trắng mặc trơn”
“Còn cha gót đỏ như son”
Con chẳng muốn đổ mồ hôi lao động!
Vì chẳng bao giờ con đếm được giọt mồ hôi của cha
Rớt trên đường đời rát bỏng.
Và rồi một ngày con làm… cha!
Bài thơ viết về cha có cụm mây xa
Có khói nhang thơm cong vòng dấu hỏi
Con khóc gọi cha, buồn khắp cả nhà?
cha
và mùa giông bão
Con, mùa giông bão vừa qua
Bỗng dưng chợt nhớ
Ðời cha… rồi buồn!
Từ xa quê,
Cách cội nguồn.
Cha như chiếc lá,
Giữa luồng gió bay
“Công hầu, khanh tướng”
Trắng tay…
Ngụ cư khắp cõi
Mệt ngày kiếm ăn?
Bão giông chập choạng
Ông- thằng?
Vợ con nheo nhóc.
Nhọc nhằn xác thân…
Ðời người,
Một áng phù vân?
Cha treo danh lợi,
Cuối vầng trăng nghiêng
Xuôi tay. Nắm nỗi niềm riêng
Xác trần gửi đất,
Hồn thiêng lên trời
Cha ơi! Giông bão bời bời
Một mai quang tạnh,
Xin dời về quê…
cha…
Cha giờ sương khói quê xa
Còn thương núi Ấn, sông Trà đậm sâu
Mây bay có nối nhịp cầu
Về trong hương khói bên bầu bạn xưa?
Cha giờ như những hạt mưa
Tắm đời con thuở đón đưa nhọc nhằn
Thương cha trong nỗi ăn năn
Con làm cha. Thấu vết hằn đời cha…
Ðất quê, nấm mộ gần, xa?
Cha là sương sớm, cỏ hoa tươi màu
Qua rồi những tháng năm đau
Nỗi sầu cố xứ nhuốm màu ly hương
Giờ cha cực lạc Tây phương
Câu kinh truy điệu nghe dường mây trôi
Ðời cha lở, đời con bồi
Chiều nay thắp nến. Con ngồi nhớ cha
cha là…
Cha là hạt muối đại dương
Ướp cho con những tình thương mặn mà
Cha là gió mát đồng xa
Tuổi thơ con với cỏ và hoa lau
Những chiều tan học chăn trâu
Vi vu tiếng sáo trên bầu trời xanh
Cha là giọt mưa mái tranh
Là lu nước mát ngọt lành hạ trưa
Cha là cổ tích ngày xưa
Anh em, bó đũa… cha vừa dạy con
Cha là sông núi, nước non
Ðắp vun con để vuông tròn ngày nay!