Bùi Thanh Tuấn sinh năm 1974 tại Bảo Lộc, Lâm Ðồng. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn – Báo chí. Là nhà thơ trẻ đương đại Việt Nam, còn có các bút danh Lão Bộc, Bùi Bảo Nghi. Hiện sống và làm việc ở Orange County, California. Tác phẩm đã xuất bản: “Còn chút tình riêng trong mắt nhau” (thơ, năm 2000), “Phiên Bản” (thơ song ngữ, năm 2008).
Sắp xuất bản trong năm 2018: CD nhạc và tập thơ song ngữ “Bậc thềm hoa của người”.
Tin trên web cho biết Bùi Thanh Tuấn đã trải qua nhiều khúc đoạn hy vọng và tuyệt vọng, để lại dấu vết trong thơ. Cuối cùng người đọc cũng tìm thấy đây đó những khúc thơ trang nhã, với ý tình đã gạn lọc, chân thật và sâu sắc. Hy vọng Bùi Thanh Tuấn còn đi xa trên đường nghệ thuật. SAO KHUÊ
niệm buồn,
tháng tư.
Mất nước rồi em!
Anh quá nhỏ để biết bom đạn rơi trên đầu
Quá nhỏ để hiểu vết thương tan thành máu
Tháng tư mùa hoa phượng sắp về…
Ngày anh bú sữa
Tháng Tư như một dòng huyết lệ
Chẳng hiểu sao anh lại nghe thấy được
Tiếng súng bên tai
Khi còn trong vòng tay mẹ.
Tháng Tư của những đôi tình nhân
Họ nắm chặt tay nhau
Mùa lễ hội
Bắt đầu,
Em muốn làm cô dâu
Anh được làm chú rể.
Những giấc mơ không thể đẹp hơn thế
Nhưng,
Mùa qua mất rồi
Chàng trai năm ấy
Mãi mãi nằm lại ở chân cầu Rạch Chiếc
Em làm gái không chồng
Mồ bia ghi tên: Anh.
Tháng Tư,
Khi bầy quỷ đỏ kéo về thành phố
Ðoàn người lũ lượt chạy tan hoang
Ngôi trường không còn nữa
Ai sẽ hát cho anh nghe
Trưng Vương khung cửa mùa thu
Hay một thời Áo Tím…?
Họ đã đến nơi rồi,
Ðừng buồn
Bởi điều đó là điều không tránh khỏi
Những ai ra đi mang theo ký ức
Họ không muốn trôi đi theo bài học bất ngờ.
Tháng Tư,
Anh chỉ ước mong về lại ngôi nhà xưa
Khóc lóc một lần tỉ tê bên mẹ
Ðời khốn nạn như là cơm áo thế
Giấc mơ hằng đêm như giọt đắng cay buồn.
Tháng Tư,
Anh chôn vùi nỗi đau để sống bằng tình thương
Ở một nơi mình biết mình mất nước
Rồi anh cũng biết điều mình phải hiểu được
Tháng Tư nào,
Ðời cũng sẽ vậy thôi!
thu Seattle
Từ những ô cửa không linh hồn
em ngồi đó với mùa thu vàng úa
chuông nhà thờ sắp đổ
lũ chim sẽ không kịp bay về
Nơi ấy bây giờ đang là buổi chiều
lá vẫn rơi dưới cơn mưa dai dẳng
đại lộ vắng người
chỉ còn những hộp sắt nằm bất động
bên dãy cột đèn mang vết tích cổ xưa
Seattle mùa thu buồn như cuộc chia tay
em có thấy căn phòng còn dư một chỗ trống
và trên mái ngói
tiếng côn trùng thở dài
như anh đang ngồi đây
nhớ em.
Thu xưa Apolinaire
hoa thạch thảo chết giữa ngày tận tuyệt
những cuộc tình về sau không buồn
hơn thế
người ta yêu nhau nên đơn giản đợi chờ
Em chờ gì ở mùa thu phương xa?
Seattle cuối ngày
lá đã vàng màu nhớ…
hẹn nhau
cuối đường hoa tím
gửi T.L
Ngày sẽ đến
Và, mùa sẽ qua
Chim gọi nhau góp lá về xây tổ
Ta gặp nơi cuối đường một chiều hoa tím nở
Một chiều gió về
Kỷ niệm rớt trên tay…
Ta trở về như thể bắt đầu yêu
Em tập đánh vần tên một người xa lạ
Tập quay đi
Khi bắt gặp một ánh nhìn vội vã
Tập nói không với những lá thư xanh
Em tập làm khổ một kẻ ngốc như anh
Xây tường ngăn sông dựng rào cấm chợ
Hô gió gọi mưa bày binh thách đố
Anh đơn độc một mình choáng váng lao đao!
Sắp buông xuôi mới biết chẳng tài cao
Tự hỏi lòng mình
Một kẻ ngốc yêu em hay anh hùng chiến bại?
Không, chỉ anh thôi
Một thời không ngần ngại
Thời chỉ biết yêu em và, cứ thế
Lên đường
Chỉ biết trái tim lỗi nhịp bất thường
Như chiếc lá đầu tiên sau mùa ảm đạm
Như giọt nước đầu tiên rơi xuống vùng khô hạn
Và hạnh phúc sau cùng từ đó, đơm hoa
Ngày sẽ đến
Và, mùa sẽ qua
Anh nhìn thấy em nơi cuối đường
Tóc vẫn xanh ngát trời thiếu nữ
Tóc bay qua ký ức thanh xuân của mẹ
Ánh mắt tròn đầy – hoài niệm dấu yêu, cha
Anh đứng ở bên này biết em có nhận ra
Một nửa thời trẻ trai dành cho em cả đấy
Hoa vẫn nở bên đường
Xin em hãy nhận lấy
Một đóa cuối chiều, tim tím bâng khuâng…