Nhà thơ Đặng Thị Quế Phượng (tên thật và cũng là bút hiệu) sinh năm 1957 tại Sài Gòn. Cựu học sinh TH Ban Mê Thuột 1968-1975. Định cư ở Bỉ từ 1983. Cộng tác với tạp chí Làng Văn. Trang Facebook Hồ Đình Nghiêm cho biết: tập thơ đầu tay của Quế Phượng in tại Đức vào năm 1991. Bìa và tranh minh hoạ do chính tác giả tự trình bày (cô từng tốt nghiệp Mỹ thuật). Và rồi… rồi thì chẳng còn nghe âm hao.
Một lần nữa xin trở lại với thơ Quế Phượng: Giọng thơ cô thật tự nhiên. Ý tưởng thâm trầm, chững chạc. Cô thả mình vào nỗi đam mê nhưng không để đánh mất bản lĩnh của mình. Trong tình yêu, cô lãng mạn một cách chân thực, hiền lành. Trong cách tiếp cận với đời, cái nhìn của cô xoáy vào tận bề trong của đối tượng: nhìn được những cái thật sâu nơi những cái thật cạn và thật cận kề. Ý thơ nhờ vậy mà khơi động một dòng thơ đẹp sáng, lung linh. Trong thơ, Quế Phượng hiện thân là một cô bé lẩn tha lẩn thẩn, dù ở bên này hay bên kia bờ đại dương, nơi phố thị hay nơi núi đồi cao nguyên.
Sau đây Trang Thơ xin gởi đến bạn đọc một vài dòng thơ của ĐT Quế Phượng. SAO KHUÊ
phượng
hoa kia rũ xuống không lời oán
sao đám ve sầu mãi tiếc than
những lần ly biệt
ở Đà Lạt
đầm đìa ôi những sợi mưa
theo nhau buồn bã rơi bừa chia ly
xa xôi còn nói năng gì
trông ra bốn phía sầu ghi ngập đồi
ở Saigon
lòng ta sao chợt nhớ
từ lúc người chưa đi
thấy trong hơi khói thuốc
một thoáng hương chia ly
ở Ban mê thuột
về trong mưa bụi bay bay
trông hoa cúc nở nhớ ngày tiễn đưa
xanh xao mộng mị chưa vừa
bâng khuâng đứng tựa hiên mưa nhớ người
ở Liège
chiều Liège tuyết rơi nhàu
chẳng mong gì gặp lại nhau cuối trời.
xuân Liège
(trích đoạn)
Anh yêu!
Anh đang ở đâu?
Góc nào trên địa cầu?
Bờ nào của đại dương?
Đại dương nào trong các đại dương?
Sáng nay, để mở đầu cho một ngày, có bàn tay nào ngoài hiên,
đã pha cho anh một tách cà phê?
Một tách cà phê mở đầu ngày của anh
Còn khi nào trong đời anh
Anh tự hỏi một điều chi về em
Ngày của con bé hoang đàng ở đây, bây giờ là thứ bảy
Giữa phố xá đông người
Sau khi đi xem một cuộc triển lãm tranh
của một họa sĩ chưa thành danh
Em đang ngồi một mình trong quán cà phê
Cô hàng cà phê vừa đặt một dĩa nhạc Chopin
Tiếng đàn làm em nhớ anh
Và nắng yêu kiều, yểu điệu ngoài kia
Cũng làm em nhớ anh
nhớ những ngày xuân Sài gòn
nhớ chỗ ngồi dưới bóng me xanh
và nhớ những ly nước chanh
Trong không khí dường như có mật ngọt của loài ong
Ngọt một cách dịu dàng
và long lanh, đầy mong manh
một cái mong manh làm em nín thở
Ai mới vừa châm thuốc hút…
thoáng đâu đó một mùi hương tưởng tượng
hương gì? anh biết không?
Trong không khí và trong nắng hôm nay
có hương hoa cà phê của ngày xưa
(Ôi! Rừng hoa cà phê! Những rừng hoa cà phê yêu dấu của em,
chắc bây giờ vẫn âm thầm nở hoa, dù vắng em!)
Giờ này, nơi đó, còn ai nhớ tới em?
Còn ai hái hoa cà phê gởi cho em qua đường bưu điện
Ban mê thuột – Sài gòn
như một nhỏ bạn hiền ngày xưa
Hết rồi anh ạ! Cô nhỏ đã đi lấy chồng
đã trôi tuốt mất, khỏi dòng đời em
Nào ai còn ngông ngông sống trở lại đời học trò
Để rồi sáng nay, trong quán cà phê sinh viên, em lại ngồi đó
Thơ thẩn, thong dong
Thong dong như thể được sinh ra để mà thong dong
như một người chưa từng biết chi là oan nghiệt
như một người chưa từng sống qua những tương phùng và ly biệt
như một người ngoài cuộc
những phen giã từ
cao đẳng mỹ thuật
giã từ sách vở thầy cô
ngày xanh như ngọc cơ hồ tím đi
người yêu
hôn nhau một cái bơ phờ
mối tình hữu thỉ bây giờ vô chung
yêu trong cách trở vây trùng
là gieo sai vận mịt mùng cõi thơ
nghệ thuật
giã từ cõi mộng la đà
về trong hiện tại thấy ta lạ đời
giã từ ba cái cuộc chơi
về trong cõi thực thấy đời ngu ngơ
còn lại một mình
ra ngoài quán uống lai rai
vài ly đậm nhạt mừng ai… một mình.