Thiên nhiên đang chuyển mùa với những cơn mưa, những đợt giông, những giọt nắng, những cánh hoa daffodils nở sớm, những ban mai, rồi chiều muộn… Và tâm cảm con người cũng chuyển động theo nhịp thời tiết. Tất cả khiến chúng ta nhớ đến ‘Lịch Mùa’ của nhà thơ Pháp Hoan – và lần giở đọc lại những bài thơ của tác giả này. Ông sinh ở Bình Thuận và từng sống học Phật ở châu Âu (Đức Quốc) SAO KHUÊ

xuân sớm

 

Báo đài đưa tin anh đào ra hoa

khi ta bận đóng mấy chiếc hòm gỗ trong khu vườn vắng.

 

Mùa Xuân đến bất thường như cơn bão,

gom lá khô ném vào khung cửa sổ,

mèo con sợ hãi leo lên cây mận trước nhà.

 

Nắng tắt,

chú sóc nhỏ ló đầu ra khỏi tán cây dẻ,

con sáo đen ngưng hót bên kia hàng rào,

tiếng ấm trà reo trên bếp.

 

Ðôi ba hạt mưa rơi nhẹ trên mặt nước,

những đoá hoa vàng nở ra trước cơn giông.

người đưa thư trước ngõ vội vàng rời đi trong gió.

 

mẹ tôi kể

 

Mẹ tôi kể

khi cỏ cây thôi xao động trong vườn

khi con chim ngủ yên trong tổ ấm.

Mẹ kể về những trái bom

dội lên những mái nhà

như táo mùa thu chín rụng.

Mẹ kể về những người lính

nằm chết trên cánh đồng

mạ non mọc ra từ cổ họng.

Mẹ kể về những dòng sông

về đất nước thời tuổi thơ của mẹ

nơi những ký ức vẫn âm thầm ngủ

như trái bom ngủ quên trong vườn.

Mỗi đêm nằm trên giường

tôi luôn nghe thấy tiếng đập của nó

sâu trong lòng đất đá

bốn mươi bảy năm qua

trong khu vườn những giấc mơ của mẹ.

 

Xem thêm:   Ngu Yên

những con mắt

 

Những con mắt trong cỏ

những con mắt hãi hùng

mắt người lính

 

những con mắt trong tổ

những con mắt khiếp sợ

mắt chim đêm

 

những con mắt đen huyền

những con mắt lấp ló

mắt trẻ nhỏ

 

những con mắt trắng dã

những con mắt mù loà

mắt người mẹ

 

những con mắt mở to

những con mắt màu tro

mắt người chết

cây chữ

 

Bài thơ tôi:

Là một thân cây khô

đậu kín những con chim:

Những chữ.

 

Ðôi khi một con bay mất

nhưng rồi quay trở lại

đôi khi một con bay tới

lượn vòng rồi bay đi.

 

Nhẹ nhàng thôi!

Tôi nói:

Chớ làm những con chim của tôi khiếp sợ

bằng ánh nhìn của em.

 

ngọn đồi ký ức

 

Khi còn là đứa trẻ chăn bò

những hôm trời cuộn mây

trên ngọn đồi đầy gió

nhắm mắt lại và tôi thấy

bản thân mình đang bay.

Rồi lớn lên, tôi bước vào thế giới

với bao gánh nặng trên vai

ánh sáng của đời tôi mờ dần

và hồn tôi chìm xuống

như đá chìm trong nước…

Chiều nay, trời nổi gió

tôi lại thấy những chú bò

đang âm thầm gặm cỏ

trên ngọn đồi của ký ức tuổi thơ.

 

xuân

 

Thiên nhiên sáng nay tụ tập quanh vườn

                                lắng nghe hoa táo nở

có con rắn lục thay da bên hòn đá

lũ bướm trắng bay qua làng như một cơn lốc hoa

 

không nhà, không quê hương

thiền tăng ngủ quên bên bờ suối

mơ thấy mình là cây anh đào

nở ra dưới bầu trời đầy sao…

 

bên trời phương ngoại linh hồn bay đi

                                            như một cánh bướm

để cảnh giới mộng cứ mãi lượn lờ trên mặt hồ