Trương Đình Phượng
sinh năm 1984.
Hiện sống và làm việc tại Miền Trung Việt Nam.
Làm thơ từ năm 2010.
Đã có đăng thơ trên các tạp chí văn nghệ trong và ngoài nước.
Thơ của Phượng nhẹ nhàng nhưng sâu lắng với những vết thương của buổi đầu đời. Ngôn ngữ thơ có nhiều nét mới.
Trang Thơ hôm nay gởi đến quý độc giả và văn hữu một vài thi phẩm của Trương Đình Phượng. SAO KHUÊ
sáng sương mù
tôi bước ra đường
những cơn mơ rụng đầy vỉa hè
như lá mùa thu
bài thơ đêm qua
chưa kịp ghép vần
hình hài đã mục
bến xe
sáng lạnh
những tấm vé tuổi thơ được bày bán
ế ẩm khách
ngã tư
tiếng ngáp mệt mỏi lẫn vào sương mỏng
những bàn tay run rẩy
cầm nắm số phận mình
thật chặt
sợ đánh rơi
như tấm vé số mua vội chiều qua
đút toẹt vào túi quần
nát bấy trong chậu bọt xà-phòng của vợ
những đôi chân
không kịp soi bóng mình
khi lao qua vũng nước đen ngòm
(một số tiếng kêu cứu của khát vọng
đã bị đánh chìm
những cái chết đuối trên cạn)
trạm xe bus
tôi ngồi khắc khoải đợi
nơi này
nước mắt khai sinh
nụ hôn từ trần
mỗi ngày
xe dừng
tôi bước lên
sau lưng
những lát chổi của người lao công
lặng lẽ trượt theo dòng sông số phận
những giấc mơ thành rác…
hãy đốt lên em
bếp lửa đời
Hãy mở ra em những cánh cửa của những bàn tay lạnh
cho người thôi đơn chiếc những môi đau
để những buổi mai nhánh cỏ nách tường kiêu hãnh ngẩng đầu
nhìn nắng chảy tràn qua những bãi đời không đoàn tụ
và tôi lại ngồi viết cho người có đôi mắt buồn hơn mùa thu
vì dan díu với những giấc mơ rách vỡ
tôi sẽ viết cho người bản tình ca mang hơi thở cánh rừng nguyên sinh
để người nghe tiếng hót loài chim chưa vướng mùi trần
người sẽ thấy thời gian không còn gãy vụn
và những con đường thơm tóc thảo nguyên
tôi sẽ viết những chiều thanh bình như trái tim của mẹ
những mảnh hồn lạc loài bỗng thấy mình như đứa trẻ sơ sinh
và những bàn tay thôi tìm nhau giữa điệp trùng đêm tối
mỗi làn môi một bếp lửa nồng !!!
vết thương hoài niệm
Ký gửi lời yêu lên cỏ
người đi ruồng rẫy tháng năm xanh
ruồng rẫy mảnh tình trong trứng nước
bỏ mặc tôi ngồi nhặt mấy mùa phai
mù miết cơn đau trái vụ
tôi ngu ngơ làm con dế khù khờ
hiến thân cho những chiều vỡ nắng
để những đêm hắt hủi khúc kinh cầu
ai ngày xưa cải vàng ngây thơ triền đê
để biển sông đau hoài vết thương hoài niệm
vời vợi những mùa không tên
nhểu xuống đời tôi giọt buồn củi mục
liệu rồi có bao giờ trong giấc mơ nào đó
một giấc mơ không bỏng rát khuôn hình
cầm tay nhau như hai dãy phố buồn chạm mặt
lặng nghe đời ruồng rã những rong rêu
ly biệt
Ừ em cứ đi
sắp cạn ly ngày còn lại mình ta và đêm hoang phế
khêu tro tàn tìm dấu tích yêu thương
ừ em cứ đi
khai mạc cuộc đời hương còn lại ta và vườn xưa ngút cỏ
miệt mài gom mùa gió
dệt áo ngây thơ liệm xác chân tình
ừ em cứ đi
đừng lần ngoái lại lối cũ ta về
chiếc lá cuối vừa rơi !!
hát rong
những người hát rong
họ hát trên phố
trong những khu chợ tồi tàn
và có khi họ hát cả ngoài nghĩa địa.
cái họ cho đi là niềm tin
sự an nhiên của tâm hồn
ánh nắng hy vọng
giữa mùa đông
cái họ nhận về
là những xu bạc lẻ
lắm khi còn cả sự rẻ khinh của người đời
tôi kẻ hát rong
hát giữa trái tim mình
những vết xước buổi chiều
loang dài suốt cánh tay đêm
chạy sang cả bình minh nhiễu động
cái tôi trao đi
là những mặt chữ nhúm nhó
dăm ba vần thơ cằn cỗi
cái tôi nhận về
là những tháng năm phế phẩm
và những hạt tình yêu chát đắng
thiên hạ vứt trong mảnh vườn hoang vắng…