Lãm Thúy, một hồn thơ dịu dàng, nhân hậu. Cô sinh tại Nhơn Ái, Phong Điền, Cần Thơ. Tốt nghiệp Đại học Sư phạm Cần Thơ. Sang Mỹ từ năm 1992, hiện định cư ở Maryland. Tác phẩm gồm: Còn Nguyên Nỗi Ngậm Ngùi, Từ Mẫu & Thâm Tình. Thơ Lãm Thúy bàng bạc nỗi buồn nhẹ nhàng, đọc cảm thấy lòng được an ủi. SAO KHUÊ
mẹ ơi vĩnh biệt
Mẹ ơi, con về không kịp
Giấc dài mẹ đã hôn mê
Ðôi mắt thân yêu đã khép
Mẹ đâu hay biết con về!
Con đi đầu non, cuối bể
Mấy mươi năm, mẹ vẫn chờ
Giờ sao lạnh lùng quá thể
Gọi hoài, mẹ vẫn trơ trơ!
Mẹ ơi, lòng đau như cắt
Chuyến phà đêm chở xác về
Có một tinh cầu vừa tắt
Lạnh lùng sông chảy dòng khuya…
Sáng nay, người ta khâm liệm
Áo quan đóng nắp lại rồi
Từ đây muôn đời, vĩnh viễn
Ðâu còn thấy nữa, Mẹ ơi!
Thân xác vùi trong lòng đất
Mẹ nằm giữa một đồi hoa
Mẹ ơi, mộ vừa mới lấp
Từ đây đất lạnh là nhà!
Từ đây tuyệt vô hy vọng
Quê hương mất dấu thiên đường
Mẹ mang theo niềm vui sống
Lấp cùng dưới đáy mồ chôn!
Mẹ ơi, xác thân yêu dấu
Vùi trong đất lạnh đời đời
Hồn con không nơi nương náu
Biết tìm đâu nữa, Mẹ ơi!
Lặng nhìn bàn thờ nghi ngút
Di ảnh mờ trong khói hương
Thấm nỗi đau buồn tang tóc
Còn gì mà tiếc, mà thương!
Mẹ ơi, tử sinh chia biệt
Một lần cho đến thiên thu
Nghĩa là muôn đời, muôn kiếp
Hết mong gặp Mẹ nhân từ!
9/10/11
Những bông hoa tím trong vườn cũ
Nở từ dạo đó đến nay chăng?
Ở giữa hôm nay và quá khứ
Dường như chẳng có mấy mươi năm
Dường như ta chẳng hề đi khỏi
Vẫn ở nhà xưa, mái lá nghèo
Mẹ quét sân, chiều vang tiếng chổi
Ðàn em cười nói, điệu vui reo…
Vẳng tiếng đàn xưa cha cất giọng
Bài ca kháng chiến thuở kiêu hùng
“ Nhi nữ tình trường” giăng lưới mỏng
Cha đành “ Khí đoản”. Bỏ tang bồng
Ta vẫn qua sông từng sớm nắng
Con thuyền bé nhỏ, nước đầy khoang
Em còn đợi bên đường thầm lặng
Chút tình hư huyễn trải mênh mang
Ðường quê bóng rợp, chân khoan, nhặt
Vạt áo bay theo dáng liễu buồn
Ướp nhạc, pha thơ, hồn dìu dặt
Ði về mấy bận, gió mây vương..
Ôi ! những chiều đông về. Áo mỏng
Lòng ta: Cô phụ . Lạnh hoang mang
Nở trong chinh chiến. Ðời vô vọng
Tháng năm ngồi đợi sắc hương tàn!
Vẫn tưởng như ta còn ở đó
Vàm sông ráng nhuộm, tím hoàng hôn
Mẹ nấu cơm chiều, đang nhóm lửa
Mái nhà khói quyện, ấm cô thôn.
Cuối vườn, có cội bằng lăng nở
Chiều nao rụng cánh, tím nương bèo
Nhà ai hoa giấy bay trong gió
Cánh mỏng manh buồn, nước cuốn theo…
Vẫn tưởng ngoài hiên đời, gió rít
Ta nằm nghe tiếng gọi đò khuya
Ðiệu buồn trong gió ngân da diết
Vọng giữa giang hà bao sắt se
Và chắc sáng mai ta thức dậy
Sân ngoài sẽ nở trắng phù dung
Ðám lục bình xuôi theo dòng chảy
Ðôi bờ sông nước rộng mênh mông..
Tưởng như ta gọi_ dù rất khẽ
Vẫn tiếng thân yêu, mẹ đáp lời
Chao ôi ! Cách biệt nhau là thế
Nhớ xót xa lòng quá. Mẹ ơi!
Chiều nay đứng bên trời viễn xứ
Nghe bụi thời gian lấp nửa đời
Vẫn tưởng như cánh hoa tím cũ
Nở từ dạo ấy vẫn chưa phai.
sông chiều mênh mông
Tặng Dì Út Hơn
Người còn đứng lại bên sông
Phà đi ngược nước, chiều mông mênh chiều
Khói sương bờ bến quạnh hiu
Bàn tay còn vẫy, trông theo, mắt mờ…
Lệ còn đọng mấy trang thơ
Liêu trai dáng cũ đã nhoà thời gian
Còn chăng những giấc mơ tàn
Vầng trăng cổ độ, hương Hoàng Lan phai
Còn chăng sầu một cõi đầy
Nên trường giang cũng u hoài nước trôi
Lãm Thúy