Phạm Văn Bình sinh năm 1939 tại Quảng Trị. Quê nội: Truồi, Phú Lộc, Thừa Thiên. Ông từng trải qua tuổi thơ rất gian nan khổ nhọc nhưng vẫn quyết chí học hành tại Nguyễn Hoàng, Quảng Trị, Quốc Học, Đại học Văn Khoa, Huế. – Từng giảng dạy Việt Văn và Sử Địa ở trường trung học Bán Công Đông Hà.
Cựu SVSQ/Thủ Đức, khóa 24/TB, phục vụ tại phòng Tâm Lý Chiến kiêm Phóng Viên Chiến Trường của Sư Đoàn TQLC/VNCH. Có thơ văn đăng trên tạp chí Khởi Hành, Văn, Bách Khoa, Ngàn Khơi, Tuổi Ngọc, Tiền Tuyến, Chiến Sĩ Cộng Hòa và Tiền Phong. Bài thơ Chuyện Tình Buồn (Năm Năm Rồi Không Gặp) của Phạm Văn Bình được Phạm Duy phổ nhạc và trở thành nổi tiếng. Sau ngày 30 Tháng Tư, 1975, ông bị đưa đi “cải tạo” ở miền Bắc. Hết thời gian “cải tạo” (8 năm) ông và gia đình sang định cư tại Hoa Kỳ. Nhà thơ Phạm Văn Bình qua đời vào chiều 22 Tháng Bảy, 2018, tại Nam California. Để tưởng niệm người đã ra đi, xin trích đăng một vài bài thơ tiêu biểu của tác giả.
SAO KHUÊ
năm năm rồi không gặp
Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh dặm trường mê mải-
Ðời chia hai nhánh sông
Phong thư tình ngây dại
Ðường xưa quen lối về
Trong mịt mùng gió cuốn
Nghe nhạt nhòa mưa qua
Ngày nhà em pháo nổ
Anh cuộn mình trong chăn
Như con sâu làm tổ
Trong trái vải cô đơn
Ngày nhà em pháo nổ
Tâm hồn anh rướm máu
Ôi nhát chém hư vô
Ôi nhát chém hư vô
Năm năm rồi ly biệt
Một mầu tang ngút trời
Chúa buồn trên thánh giá
Nằm trơ vơ gác chuông
Năm năm rồi trở lại
Từ khi em lấy chồng
Thương người em năm cũ
Thương góa phụ bên song
bài học vỡ lòng
cho con
cho con lời ca tràn đầy nhân ái
cho con mùa xuân đầy cánh mai vàng
cho con bà tiên về trong giấc ngủ
cho con nụ cười thơm ngát môi hôn
cho con cánh đồng xinh xinh hoa nở
cho con quê hương ngát bóng trăng tròn
cho con giòng sông êm đềm bóng mát
bài học vỡ lòng bằng tiếng “yêu thương”
cha sẽ giấu những đêm dài không ngủ
mẹ con mỏi mòn ánh mắt ưu tư
cha sẽ giấu những tháng ngày quá khứ
những biên giới ngăn chia, những ý thức ngục tù
con hãy đi bằng đôi chân vững chắc
đầu ngẩng cao nhìn mây trắng trời xanh
bằng cánh tay bao dung đùm bọc
và trái tim ngát tình bằng hữu anh em.
nhạt nhòa mưa qua
em về ngại tóc mưa bay
mênh mang nỗi nhớ ngất ngây nỗi buồn
tuổi hồng vỗ cánh qua truông
thời gian nước lũ, thiên đường mù khơi
em về rũ áo ra phơi
vàng phai kỷ niệm một đời nhớ nhau
héo hon trời đất một màu
trăm con sóng vỗ chân cầu xót xa
nghe trong tâm thức mù lòa
chiều nghiêng tháp cổ mây xa cuối nguồn
em về ấm lửa mùa đông
hồn khô củi đượm bếp hồng reo vui
mưa ru ta giấc ngậm ngùi
đêm sâu gác hẹp, sụt sùi mưa qua
chiếu chăn vẫn lạnh cơn mơ
nghe trong gió thoảng người xưa bước về
trông ra hiu quạnh bốn bề
đèn vàng, mưa đục, bốn bề quạnh hiu
em về nắng cũng hồng theo
ngựa hoang bước mỏi xuống đèo sáng nay
em về tay ấm trong tay
mặt trời tỉnh giấc gọi ngày hồi sinh.
tường trình cho em
(trích đoạn)
Tháng giêng xuôi quân ra xứ Huế
cố đô tan hoang, gạch ngói điêu tàn
không còn thấy áo em bay chiều bãi học
tóc thề đã quấn khăn tang
Tháng hai về trấn giữ ven đô
chong mắt hỏa châu ghì súng giữ cầu
Gió thoảng ngạt ngào hơi rượu mạnh
qua màn sương lơi lả ánh đèn mầu
Ba lô lên vai đến miền Tây đô
quê hương em xanh ngát bóng dừa
đêm ngủ bìa rừng thèm làn môi ấm
ngọt trái sầu riêng những lúc sang mùa
Bây giờ đã tháng tư trời mây vào hạ
mẹ chắc đang sửa soạn đi lễ chùa
và em nguyện cầu cho anh mỗi tối
cho người miệt mài sớm nắng chiều mưa
Tháng năm diễm kiều những vì sao biếc
hoa phượng nở đầy sân trường
ngày xưa e ấp những tờ lưu bút
bây giờ cho nhau phong thư gửi tròn nhớ thương
Tháng sáu rồi anh vẫn miệt mài
bận hành quân nên chưa về thăm em
đừng khóc nghe em như ve sầu tháng hạ
xa thì rất nhưng làm sao quên!…
PVB
(nguồn: Thơ Miền Nam trong thời chiến Tập I, Trần Hoài Thư sưu tập , Thư Ấn Quán xb)