Một lần nữa ta đến với thơ Nguyễn Tôn Nhan.

Nhà thơ Nguyễn Đăng Thường nhận định ngắn gọn và súc tích: Thơ Nguyễn Tôn Nhan trong Thánh Ca vừa tân kỳ vừa siêu thực. Nhà thơ Nguyễn Thanh Châu cũng cùng ý nghĩ: Xuất bản năm 1967, tập thơ Thánh Ca có cùng không khí với thi phẩm Ngày Sinh Của Rắn của Phạm Công Thiện. Trong đó, những hình ảnh siêu thực, phiếu diễu được diễn đạt bằng một ngôn ngữ có tính nổi loạn, buông thả bao trùm.

Từ năm 1969 trở đi Nguyễn Tôn Nhan thường xuyên góp mặt trên các tạp chí văn học như Khởi Hành, Thời Tập… Thơ ông lúc này mang nhiều nét ẩn mật với lẽ đạo trộn lẫn hình ảnh của đời thường, rất ấn tượng. Sau đây trong khi chờ đón mùa Xuân chúng ta cùng đọc lại đôi bài tiêu biểu của thơ Nguyễn Tôn Nhan. SAO KHUÊ

đúng vào ngày xuân phân

 

tóc em bay một triệu

lông mi xuân nắng phai

một triệu năm vi diệu

long lanh mắt liếc mày

chia đi cùng bốn cõi

vì kiếp trước tan bầy

triệu bông mười giờ đói

 

xóm cầu khỉ rung rung

anh đi không kịp thở

mùa nào một triệu bông

hay chỉ một nhành cũ

một nhành chưa kịp nhú

như tuổi em phải không

 

gió mưa chiều tan mộng

anh đi chưa thuộc đường

nên hồn còn lạnh cóng

lẫn lộn âm và dương

 

bao giờ về cõi ấy

nhìn em giặt áo quần

giữa một dòng nước xoáy

đúng vào ngày xuân phân

anh sẽ quỳ vái lạy

mây cứ sa xuống gần

anh và em không thấy

 

phải chăng hai bàn chân

của ngày muôn xưa ấy

đã giẫm vỡ xuân phân

của muôn sau ngây ngấy

mùi nách em nồng ngậy

thơm mùi cơm rất cần

anh sắp quỳ vái lạy…

 

Xem thêm:   Thơ bằng hữu

thơ thiền

 

thơ thiền vui một dạo

thênh thang vai áo nhầu

chúng ta cùng nói láo

nghe láo sướng ngàn thâu

có gì trong mộng ảo

mà biện biệt sắc màu

 

trăm năm cuộc đi dạo

rồi xuống bến trước sau…

 

mắt Phật từ bi

như mắt Hương

 

từ khi trăng ngậm áo

mây xiêu lạc mấy cành

ta về giở nốt trang kinh

xô bồ tiếng ai gọi

ta bà chân đi mỏi

hỡi ơi chuông rụng chày kình

 

tọa con trăng một bát

mưa máu hồn xuân xanh

từ khi mây xiêu lạc

ta về cạo tóc bên Quỳnh.

một triệu

bông mười giờ

 

tôi ở lại bên Ni

nửa ngày cơm gầy guộc

Ni giặt giụa sau nhà

bóng trôi đầy mặt nước

Ni có hai con mắt

đựng quá nhiều Như Lai

Ni có hai con ngươi

 

Ni đựng cả hồn tôi

trong giường Ni mới dọn

chăn chiếu vẫn thơ ngây

 

Ni đựng cả tim tôi

trong bào thai giá rét

một triệu bông mười giờ

nở êm đềm vĩnh biệt

 

tôi dại dột biết Ni

chỉ có hai con mắt

chỉ có hai con ngươi

đỏ như hai viên gạch

một triệu bông mười giờ

nở vô ưu tĩnh mịch

 

tôi ghé lại bên Ni

hồn quạnh hiu vô ngã

chút điên cuồng cuối đời

tôi gửi cho Ni giữ

tôi ghé lại rồi đi

 

rừng đầy mưa lạnh tóc

tôi nhớ mắt Như Lai

con mắt Ni có hai

sao ngập trời Tây Tạng

tôi khóc ướt cỏ đồi

ngập suốt trời Tây Tạng.