Tôi và Th. yêu nhau 4 năm. Bạn bè thường khen ngợi mối tình của chúng tôi là một mối tình đẹp và lãng mạn. Chúng tôi kết hôn được 8 năm và có được với nhau một đứa con gái 6 tuổi rất thông minh và xinh đẹp.

Chúng tôi đã có 7 năm thật hạnh phúc. Nhưng cách đây một năm, Th bảo lãnh cha mẹ của anh sang sống chung. Mới một năm thôi mà gia đình chúng tôi đã trải qua nhiều sóng gió. Cha mẹ chồng tôi rất khó tính, tôi cố gắng chiều chuộng, hầu hạ thế nào cũng không vừa ý ông bà. Ông bà rất cưng cháu nội nhưng lại xem con dâu như kẻ ăn người ở trong nhà. Chồng tôi là người con rất có hiếu, chút chút anh đều sợ cha mẹ buồn giận. Có lần mẹ chồng giận tôi vì tôi làm trái ý bà, bà lăn quay xuống đất khóc lóc thảm thiết và xúi Th. đánh tôi. Một lần, hai lần Th. không làm, nhưng lần thứ ba bà đòi tự tử nên Th. đã đánh tôi. Sau đó, anh đã ôm tôi khóc và xin lỗi. Tưởng sẽ chấm dứt, nhưng không ngờ chuyện đó lặp đi lặp lại và tôi đã bị đánh đến 5 lần trong 3 tháng. Những lần như vậy tôi phải chạy ra khỏi nhà. Vì sợ bạn bè biết nên tôi không dám đến nhà ai chỉ ngồi vất vơ ở một góc tiệm nào đó chờ mọi sự lắng dịu mới trở về nhà. Còn Th. thì cứ nghe lời mẹ đánh vợ rồi lại khóc, lại năn nỉ.

Tôi quá uất ức, nên có ý định mang con đi chỗ khác, nhưng con gái tôi thì lại thương và đeo bố nó lắm, tôi sợ nó sẽ đau đớn khi phải bứt lìa tình bố con. Tôi không biết phải làm sao, khi Th. thương vợ con mà lại quá nhu nhược để mẹ sai khiến.

Xin các bạn vui lòng giúp ý kiến cho tôi. Tôi có nên bỏ đi hoặc ly dị không? Mai Trúc

NÀNG

Mrs. 6 -Garland:  Tôi cũng là bà mẹ chồng. Tôi cũng ở chung với thằng con trai và con dâu. Có làm mẹ chồng mới biết những nỗi khổ khi gặp nhằm con dâu “đời mới”. Chúng nó cưới nhau khi tôi chưa qua Mỹ và có lẽ vì tôi không đứng ra cưới, nên nó chẳng xem tôi ra gì. Cái đời gì kỳ khôi, mẹ chồng là tôi không kềm kẹp nó thì thôi, ngược lại nó kềm kẹp tôi mới khổ chứ. Tôi thì thích ăn trầu, ghiền trầu, già cả rồi ăn uống có ngon lành gì đâu, chỉ có mỗi miếng trầu. Hồi ở Việt Nam tôi nhai trầu luôn miệng, sang đây tôi cũng biết theo thời giá – trầu cau đắt đỏ nên ăn mỗi ngày có 4 lần. Vậy mà con dâu cứ nhăn nhó, mắc mỏ, nói xa nói gần, nào là ăn trầu miệng đỏ lòm mất vệ sinh (không má nó thì bà ngoại nó cũng ăn trầu, vậy mà cũng đẻ ra nó trắng phếu xinh đẹp, chứ đâu có đỏ lòm!). Nó xài giấy lau tay phung phí, xé miếng giấy tổ chảng lau chút nước trên bàn rồi liệng vào thùng rác. Tôi tiết kiệm nhặt lên, giặt sơ sơ rồi để dành lau chén đũa, lau bếp, nó thấy thì hô hoán lên “Má ở dơ quá!”. Hứ! nếu tui dơ sao sống lâu và đẻ được thằng con khoẻ mạnh để cưới nó. Tôi tức mình nói thầm vậy thôi chứ chưa bao giờ nói với nó. Lâu lâu đi chợ thấy miếng thịt quay ba rọi, da giòn rụm, mua về ăn. Lên bàn ăn, mới vừa gắp một miếng bỏ vào miệng, chưa kịp nhai thì nó liếc, nó háy, còn dạy đời “ăn mỡ, ăn da nhiều, có ngày nghẹt tim, đứt gân máu chết sớm bây giờ!”. Ai đời, con dâu mà nó trù ẻo mẹ chồng như vậy. Tôi quen xài dầu gió xanh, hơn 45 năm rồi chứ đâu phải mới đây, cứ thỉnh thoảng phải lấy ra thoa vào hai màng tang và lỗ mũi, nếu thiếu thì trong người khó chịu làm sao đó. Tắm xong cũng phải thoa cho ấm ngực, ấm cổ, ấm vai, không có dầu xanh thì người cứ ớn ớn lạnh. Nó đi ngang phòng tôi hay vào nhà tắm thì hỉnh hỉnh cái lỗ mũi thấy phát ghét, rồi nói “Má à! mùi dầu xanh hôi quá đi, con chịu không có nổi!”.Tôi ấm ức quá nên hay kể cho bạn bè nghe, mấy bả nói “Cái thứ dâu nầy mà không bị đánh mới là lạ!”.

Vài điều kể lể để nhắc nhở cô. Cô thử xét lại xem có điều nào giống cô không? Nếu có thì cô nên sửa mình trước khi trách mẹ chồng. Tôi không ủng hộ việc xúi con trai đánh vợ.

tinh-chang-y-thiep-08-04-2016

Bảo Huân

Hoàng Ðiệp: Chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện xưa như trái đất, nói hoài thành nhàm thành chán. Chuyện tưởng đã cũ đã xưa mà cứ xảy ra hoài. Chuyện con trai nghe lời mẹ đánh vợ cũng không có lạ gì, nhất là nhiều khi bà má còn thêm một câu hứa đầy hấp lực như bà má chồng trong vở tuồng cải lương Ðoạn Tuyệt “mày đánh nó đi, nó có chết, tao cưới cho mày thêm 4 con vợ nữa…!!!”. Nhưng đánh vợ rồi khóc, rồi năn nỉ thì nghe là lạ, mà cũng buồn cười. Vậy là chồng của chị không phải MAN mà là BOY. Sống với một thằng boy chị đau đầu là phải quá.

Chị ơi! người như vậy mà chị thương sao được mà thương hả chị? Không lẽ chị tiếp tục sống để bị đánh đập suốt đời sao. Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, không lẽ chị lội ngược lại thế kỷ 19 để tự ép mình phải khốn khổ. Chị thương con, không muốn con mình mất tình thương của cha, nhưng một người cha như vậy chỉ để lại trong đầu của con chị một hình ảnh xấu xa tệ hại.

Nói thì nói vậy, chứ muốn cắt đứt cũng phải có nhân có hậu. Chị cũng nên tạo cơ hội cho chồng chị để xem anh ấy có biết suy nghĩ hay không. Tôi nghĩ, anh chị nên ngồi xuống với nhau ở một chỗ nào (không có bà má chồng lảng vảng gần đó), chị nói chuyện, phân tích thiệt hơn cho anh nghe và nói rõ ý định của chị, nếu anh không thay đổi chị sẽ quyết định ly dị. Nếu thật sự anh ấy còn thương vợ thương con thì anh phải nghĩ lại. Bằng không thì chị nên cứng rắn chia tay để khỏi phải có ngày bị thiệt thân.

Trong thời gian này chị cũng cần phải tự bảo vệ mình. Nếu anh chồng có tiến tới hành hung chị thì chị hãy cầm điện thoại lên và nói “nếu anh còn tiếp tục đánh đập tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát”. Có nhiều phụ nữ vì quá hiền lành và sợ sệt nên cứ bị đàn áp hoài.

Chúc chị nhiều nghị lực và can đảm.